
ở chổ 3 con cáo tình kia thôi chứ! ” cô nhịn không được nhỏ tiếng châm biếng.
“Đây là nguyên nhân cô ấy tránh né không gặp tôi ? ” Khuất Căng trợn tròn hai mắt lộ ra vẻ khó mà tin được.
“Tôi không biết, nhưng chắc chắn là có liên quan ! ”
Anh lắc đầu: “Họ đều là đồng nghiệp của cô ấy mà, đã giới thiệu đặc biệt vậy thì trên biểu hiện cho thấy là có một giao tình nhất định, lần đầu gặp mặt, tôi làm sao có thể lộ vẻ bất mãn khinh ghét với họ chứ ? Cô ấy nói đây là một thử nghiệm. Tôi đã cố gắng biểu hiện sự thân thiện, bình dị, dễ gần của mình, kết quả….. ”
“Phó lý nói với anh đó là một thử nghiệm? ” Cung Nhã Văn chau mày lại suy ngẩm, sau đó nhớ lại một hồi.
Khuất Căng nhìn cô.
“Anh hiểu sai phương hướng mà phó lý muốn thử nghiệm anh rồi ! Điều chị ấy muốn thử nghiệm không phải là hình ảnh anh hòa đồng với mọi người, mà là phản ứng của anh đối với những cô gái chủ động xà vào lòng anh kìa, kết quả chị ta thấy được là anh không hề cực tuyệt người nào hết...”
Khuôn mặt anh như bị sốc, miệng hơi hé mở không thể tin được
“Tôi thật xin lỗi! Thực ra sự việc ra nông nỗi này, tôi cũng có phần trách nhiệm ” Cung Nhã Văn xin lỗi: “Nếu tôi và Trần Chi Lâm không mở cuộc cá cược quá vô vị này, quan hệ của anh và phó lý nhất định vẫn được duy trì như cũ, phó lý cũng sẽ không trong một thời gian ngắn biến trở lại như trước đây một kẻ cuồng công việc. Ngoài ra còn cười như không cười.. ”
“Cô nói là cá cược gì vậy ? ”. Ánh mắt anh lạnh đi, trầm giọng hỏi
“Việc này nói ra dài dòng, hơn nữa giờ nghỉ trưa của tôi có hạn, lại còn phải mua cơm phần dùm phó lý nữa, cho nên chúng ta có thể vừa đi vừa nói không ? ” Cung Nhã Văn hỏi.
Anh không do dự liền gật đầu, chỉ cần có thể tìm then chốt tồn tại trong vấn đề, dựa theo đó mà giải quyết sẽ dễ hơn nhiều.
“Phó lý ! Đây làm phần cơm đùi gà chị cần. ” Cung Nhã Văn để phần cơm trên bàn.
“Cám ơn em ! Mỗi ngày đều làm phiền em vậy thật xin lỗi ! ” Ngôn Hải Lam ngẩng đầu nhìn cô nói.
“Chỉ là tiện tay thôi mà ! ” cô lắc lắc đầu. “Đây là tiền thối lại của chị, còn nữa thêm một ly nước uống đầy lòng yêu thương ” cô để nước uống và tiền thối lên bàn.
Ngôn Hải Lam ngớ ra một lúc, nhìn ly nước rồi lại nhìn cô. “Hai ly nước này phải do chị mời mới đúng, bao nhiêu tiền ? Chị trả em !”
Cung Nhã Văn lắc đầu. “Tiền của hai ly nước này không phải em trả đâu!”
Cô không hiểu nhìn Cung Nhã Văn.
“Em gặp anh Khuất ở dưới lầu.”
Ngôn Hải Lam bỗng nhiên toàn thân đứng thẳng lên.
“Anh ta nói là muốn gặp chị ! ”
Ngôn Hải Lam im lặng xoay người, lấy hộp cơm đùi gà từ trong túi ni lon ra, mở hộp, im lặng ăn phần cơm trưa của mình.
“Phó lý !” Cung Nhã Văn nhịn không được liền lên tiếng gọi.
“Chị không muốn gặp anh ta ! ” cô quay đầu lại, biểu cảm lạnh lùng.
“Em cũng nghĩ vậy, nên em nói anh ta sau này đừng tới nữa !”
Ngôn Hải Lam kinh ngạc một lúc liền nhìn cô.
“Em làm sai rồi sao ? ” Cung Nhã Văn mắt không đổi hướng trừng mắt nhìn lại cô hỏi.
Vẻ kinh ngạc dần dần bị vẻ mặt vô cảm thay thế, Ngôn Hải Lam quay đầu, gắp đùi gà trong hộp cơm lên nhẹ nhàng cắn 1 cái, nhai, nuốt xuống bụng xong, mới chầm chậm trả lời, “Không! Em làm đúng lắm! Cám ơn em!”
“Phó lý ! Thực ra chị đã yêu anh Khuất rồi đúng không ? ” Cung Nhã Văn im lặng một hồi, liền mở lời hỏi.
Ngôn Hải Lam vẫn tiếp tục ăn cơm hộp, không lên tiếng.
“Em cảm thấy anh Khuất đối với chị là thật lòng. Phó lý, nếu chị đã yêu anh ấy, tại sao lại không cho 2 người một cơ hội ? Em thấy chỉ đơn thuần dựa vào biểu hiện của anh ta hôm đó trong phòng karaoke, mà phủ định tất cả, như vậy đối với anh Khuất hình như có chút không công bằng”.
“Chị có nên xem xét lại không, phó lý ? Anh Khuất trước khi đi nhờ em nói với chị, anh ta nói chị có điện thoại của anh ta, biết cách nào tìm được anh, anh ta nói là sẽ đợi chị 3 ngày, nếu như trong vòng 3 ngày đợi không thấy điện thoại của chị, anh ta biết bản thân phải làm gì rồi!”
Ngôn Hải Lam vẫn im lặng không lời, giống như không nghe thấy lời nói của Cung Nhã Văn.
“Phó lý ! Chị có nghe em nói không ? ” Cung Nhã Văn không thể không nâng cao âm lượng
“Nghe rồi ! ” cô cuối cùng cũng nói.
“Vậy chị —?”
“Nhã Văn ! Có thể nhờ em để cho chị yên tĩnh ăn xong bữa cơm trưa này không ?”. Cô bỗng quay người cắt ngang lời của Cung Nhã Văn, trên mặt lộ vẻ điềm tĩnh đến nổi làm người khác cảm thấy có chút khó mà thân cận, thậm chí có thể nói là lạnh lùng.
Cung Nhã Văn ngớ ra một lúc, nhìn cô, không tự chủ gật đầu. “Ờ ! được ! vậy em không làm phiền chị ăn cơm nữa !” nói xong, bước chân cô có chút hoang mang nhanh chóng rời đi.
Sau khi Cung Nhã Văn đi, Ngôn Hải Lam quay người lại, im lặng tiếp tục ăn cơm trưa, nhưng hoàn toàn không biết bản thân đang ăn cái gì.
3 ngày ? Thì ra đối với anh, cô chỉ đáng để chờ đợi 3 ngày thôi, thì ra là vậy, cô điềm nhiên suy nghĩ.
Một năm bằng 3 ngày, cô đợi anh 1 năm, còn anh chỉ nguyện ý đợi cô 3 ngày, xem ra, như vậy chính là sự sâu cạn của tình yêu mà anh đã vì đối phương mà bỏ ra, đúng là rõ ràng lại dễ hiểu, cô châm biếm nghĩ.
Ngôn