XtGem Forum catalog
Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Chồng Cũ, Anh Nợ Em Một Đứa Con

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323843

Bình chọn: 7.00/10/384 lượt.

sự lạnh lùng để cự tuyệt ý muốn thân thiết của mọi người, vì anh cảm thấy như thế có thể khiến cho đối phương không có bất kỳ ảo tưởng không thực tế nào.

Chẳng qua anh đã xem nhẹ Trần Nhược Hồng, đối với cô ta mà nói, chỉ cần là thứ mình vừa ý, không đoạt được tới tay chắc chắn sẽ không bỏ qua. Đối với đồ vật còn như thế, đối với người, cô ta càng ham muốn hơn.

Ra khỏi phòng khách, anh đi dạo một vòng trong hoa viên, một mặt là tìm Hoa Ngữ Nông, một mặt cũng là hít thở chút không khí.

Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng, anh cũng tìm thấy thân hình gầy yếu mỏng manh kia đằng sau một gốc cây cổ thụ.

“Em ở đây làm cái gì?” Anh đi đến trước mặt cô, trong giọng nói rõ ràng mang theo vài phần khó chịu.

Hoa Ngữ Nông nghe thấy tiếng của anh, bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt chạm vào tầm mắt nhìn từ trên cao xuống của anh, nhất thời giống như đã tìm được chỗ dựa, cô dùng sức lao vào lòng anh, mặt dán sát vào lồng ngực anh, ôm lấy hông anh thật chặt.

“Em làm cái gì vậy?” Ninh Quân Hạo bị cô ôm, có chút không hiểu rõ, nhưng cũng không hề đẩy ra.

“Ôm em một cái đi, xin anh, hãy ôm em đi…” Hoa Ngữ Nông gần như đang van xin anh. Giờ phút này cô giống như chú nai con hoảng sợ, rất cần người xoa dịu.

Ninh Quân Hạo nhìn dáng vẻ cầu xin đáng thương của cô, nhất thời sửng sốt, nhưng cuối cùng anh vẫn nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, bàn tay to ấm áp đặt lên tấm lưng phía sau đã có chút thấm lạnh của cô.

Hoa Ngữ Nông tựa vào ngực anh, cảm nhận được trái tim anh cố chấp mà mạnh mẽ đập, bỗng cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.

Cô muốn…muốn mở miệng nói với Ninh Quân Hạo, nói cho anh biết những chuyện mà Trần Nhược Hồng đã từng làm với mình, đem vẻ xấu xí ẩn dưới lớp mặt nạ ngọt ngào của cô ta lột bỏ, thế nhưng…

Cô nhớ lại những gì Trần Nhược Hồng và bà Trương đã nói, đúng vậy, cô không có chứng cứ, cho dù bây giờ cô có nói cho Ninh Quân Hạo chân tướng của mọi việc, làm sao anh có thể dễ dàng tin tưởng cô chứ? Hơn nữa, mặc dù Ninh Quân Hạo tin cô thì sao, bọn họ không có chứng cớ, vẫn không thể làm gì cô ta như trước. Con rắn độc địa giống như Trần Nhược Hồng, cùng với sự hỗ trợ của bà Trương, nếu như không thể một kích tất trúng, còn không cẩn thận bức điên cô ta, không dám chắc cô ta sẽ làm ra chuyện điên rồ gì ảnh hưởng đến con hoặc người thân của cô nữa.

Cho nên, bất an suy nghĩ trong lòng một lúc, cô liền lựa chọn cách im lặng.

Cô đang nhớ lại một câu nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.

Bây giờ cô đã biết con bài chưa lật của Trần Nhược Hồng, như vậy muốn đối phó cô ta cũng sẽ dễ dàng hơn.

Có điều, nếu trong lòng cô còn điều gì nghi ngờ, thì đó chính là tình cảm của Ninh Quân Hạo với Trần Nhược Hồng, rốt cuộc sâu đậm đến bao nhiêu?

Nếu anh thật sự yêu cô ta, vậy thì tại sao mấy năm qua anh không hề có ý định kết hôn thêm lần nữa, lại còn muốn phục hôn cùng cô?

Thế nhưng, nếu giữa anh và Trần Nhược Hồng không có gì, vậy một màn năm đó khi cô đến văn phòng đưa súp cho anh phải giải thích ra sao? Còn có đoạn đối thoại khi cô bất ngờ gặp tai nạn xe, Trần Nhược Hồng gọi điện thoại cùng anh trò chuyện, còn kể lại rõ ràng cho cô nghe một đoạn tình yêu cảm động khi xưa, hận không thể cùng nhau một chỗ cơ mà.

Nhớ tới những chuyện này, cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút phiền toái, đang muốn rời khỏi vòng tay của Ninh Quân Hạo, lại nghe đến bên cạnh phát ra một tiếng “Úi” non nớt.

Cô bật người, quay đầu lại nhìn theo hướng tiếng nói phát ra, chỉ thấy người bạn nhỏ Kính Huyên không biết chạy vào trong vườn hoa từ lúc nào, đang mở to mắt nhìn hai người ôm nhau trước mặt.

Chờ Hoa Ngữ Nông nhận ra tư thế mờ ám giữa mình và Ninh Quân Hạo, muốn đứng thẳng người biểu thị sự trong sạch thì bỗng phát hiện ánh mắt kinh ngạc của Kính Huyên đang chuyển dần thành sự khinh bỉ quen thuộc…

Nhất thời, Hoa Ngữ Nông chỉ cảm thấy cái mặt già nua của mình đỏ dần lên, cô liền quát Kính Huyên: “Ai cần con quan tâm chứ, trước kia chúng ta là vợ chồng mà…”

Khoé miệng Kính Huyên co giật, cười gượng hai tiếng, sau đó chạy mất dạng nhanh như chớp, có điều trước khi đi ánh mắt khinh bỉ vẫn không hề thay đổi.

“Thằng nhóc kia…” Hoa Ngữ Nông chỉ tay vào bóng lưng Kính Huyên, nhìn sang Ninh Quân Hạo, giống như đang muốn bảo anh phải dạy dỗ con trai mình cho tốt.

“Đi thôi, khách khứa còn đang chờ chúng ta.” Ninh Quân Hạo vỗ vỗ bả vai cô, cũng không phát biểu gì về Kính Huyên hết, chỉ xoay người quay trở lại phòng khách.

Giờ phút này Hoa Ngữ Nông cảm thấy cực kỳ tủi thân, thế nhưng không tìm được chỗ khiếu nại, đành dẩu môi, vẻ mặt cần tìm bao trút giận đi theo sau lưng Ninh Quân Hạo.

***********

Quay về phòng khách, Hoa Ngữ Nông liền thấy cha mẹ mình đã tới, cùng với Hoa Thương Hải ngồi trên xe lăn được người ta đẩy tới. Cô vừa định đi đến chào hỏi thì bị Ninh Quân Hạo nắm lấy cổ tay, kéo ra chính giữa phòng.

Anh nhận lấy micro từ tay Lâm Tuấn Hiền, sau đó nhìn bốn phía xung quanh một chút, phát hiện lực chú ý của khách khứa đều đang tập trung về phía mình, anh hít một hơi sâu rồi nói: “Thật ra ngày hôm nay, bên cạnh việc cảm ơn mọi ng