
Sau giờ ngọ, ánh mặt trời chiếu qua kính thủy tinh tạo thành một vòng sáng chói mắt, trắng xóa một mảnh.
Tô Tô thư thái nằm trên ghế mây, trong tay đang cầm một quyển sách, chính là vô cùng thích
thú. Chuyện trong sách hết sức đặc sắc, nàng một
chút đều không chịu bỏ qua, nàng vừa đọc sách, vừa thuận tay
đem rèm cửa sổ kéo xuống, bên trong nhà nhất thời tối tăm đi rất nhiều.
Nhưng Tô Tô không thèm để ý
chút nào, vẫn như cũ chui trong
thế giới tốt đẹp trong sách. Không khí như vậy, ngược lại thích
hợp với không khí trong sách hơn, u ám, mập mờ.
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ cửa ”Cốc cốc cốc”. Tô Tô cọ xát cái mũi nhỏ, bất đắc dĩ
đứng lên, đem sách tùy ý đặt trên bàn, sau đó bước nhanh tới mở cửa.
Thời điểm xem “sách nào đó, Tô Tô sẽ theo bản năng khóa cửa lại, tựa
như sau khi sau khi kiếm được ”sách nào đó”, phản ứng đầu tiên chính là thay bìa sách. Hành động này là thuần túy theo bản năng.
Bởi vì
cha mẹ nàng đối với việc giáo dục con cái rất nghiêm
khắc, bọn họ yêu cầu nàng làm một thục nữ nho nhã dịu dàng,qua
nhiều năm như vậy, nàng quả thật làm được, mặc dù ở những nơi bọn họ không thấy được, nàng thật không thế nào làm một thục nữ.…..
Ngoài cửa song song đứng thẳng, chính là cha Tô cùng mẹ Tô.
Mẹ Tô trong tay
bưng khay, phía trên là một ly nước cam màu vàng, tản ra
nồng nặc vị chua ngọt, bên cạnh còn có một miếng bánh phô mai
thoạt nhìn hết sức mỹ vị.
Thời điểm này, cha
mẹ nhất tề xuất hiện, hai người cũng đều
một bộ đầy bụng lời nói muốn nói, rồi lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cảm giác này, có chút quỷ dị! Bất quá, Tô Tô
cũng cảm thấy không kỳ quái, kể từ sau khi nàng tốt nghiệp đại học, cha mẹ nàng cả ngày ở bên tai của nàng nói bóng nói gió. Có lẽ Tô
Tô cũng không cẩn thận suy nghĩ, cho nên luôn không
biết bọn họ rốt cuộc muốn cùng nàng nói cái gì. là một
người thẳng thắn, cho nên những lời nói vòng vo nàng nghe không hiểu.
“Tô Tô, khát sao? Mẹ tự tay ép nước cam cho ngươi đây! Nhân lúc còn tươi mau uống đi!” Mẹ cười đến là ôn nhu.
Liếc nhìn ánh mắt nóng bỏng của mẹ, tầm mắt Tô Tô lại chuyển tới chiếc ly: nước cam
này không thể uống! Uống vào, nhất định là có một đống phiền toái! Tô
Tô ở trong lòng âm thầm kết luận,mắt kính thật dầy che
kín chấn động nơi đáy mắt, nàng khẽ
mỉm cười, ”Có chuyện gì, vào phòng ta rồi hãy nói!”
Mẹ Tô vẻ mặt tươi cười đi
vào trước, ngồi xuống bên mép giường, ánh mắt liếc cha Tô một cái, ý
bảo hắn mở miệng nói chuyện trước. Thế nhưng cha Tô tư thế ngồi cao
ngất, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, đối với ám hiệu của mẹ Tô làm như
không nhìn thấy.
Mẹ Tô giận đến âm
thầm hung hăng nhéo một cái lên cánh tay
tinh tráng của hắn, ngược lại đau ngón tay của mình; mẹ Tô bất đắc dĩ
đành phải tự mình ra mặt, nàng chất đầy nụ cười nhìn Tô Tô, ”Tô Tô a. . . . . . Ngươi tốt nghiệp cũng đã lâu như vậy, có tìm được công việc gì
hay không?”
Tô Tô hiểu không rõ
ý của nàng, dựa theo tình hình thực tế đáp:”Mẹ, ngươi đừng vội! Ta đã đi nộp rất nhiều hồ sơ, vẫn còn đang
chờ thông báo, bất quá, cũng rất nhanh sẽ tìm được công việc!”
“Không vội, không vội! Mẹ tuyệt không sốt ruột, không tìm được việc làm mới tốt!” Mẹ Tô vội vàng trả lời.
“Cái gì?” Nào có người mẹ nào hi vọng con gái mình không tìm được việc làm?
“Ách, ý mẹ là. . . . . . Tô
Tô a, ngươi xem ngươi vốn giống như một đứa con
nít, bộ dạng hoàn toàn bằng lòng với số mệnh, coi
như tìm được công việc, đại khái cũng không có bao nhiêu tiền đồ. . .
. . . Nếu không như vậy đi, ngươi cũng đừng tìm việc
làm nữa, trực tiếp lập gia đình, như thế nào?” Mẹ Tô tha thiết nhìn Tô
Tô, thấy Tô Tô một phen mờ mịt, lại nhân lúc đánh lửa
còn nóng tiếp tục nói: ”Ngươi không phải là rất thích ngồi ở nhà
đọc sách sao?Sau khi lập gia đình, ngươi cũng không cần đi
rangoài làm việc, có thể cả ngày xem sách ngươi thích, không phải là
rất tốt sao?”
Cả ngày xem
sách ngươi thích. . . . . . Tô Tô thừa nhận, nàng bị
những lời này của mẹ làm cảm động rồi. Quả thật nghĩ như
vậy, nhưng là. . . . . . nam nhân có năng lực này, đại khái
cũng sẽ không để ý nàng? Mặc dù nàng rất muốn phủ nhận lời
Nguyệt Nguyệt nói, nhưng trong lòng vẫn hiểu, yêu cầu của nàng cao như
vậy, có lẽ thật sẽ không ai thèm lấy!
“Lập gia đình? Ta muốn lập gia đình, người khác còn chưa hẳn đã muốn!” Tô Tô lầm bầm một câu.
“Ai nói không ai muốn? Ở
đây không phải có một sao?” Mẹ Tô từ trong tay cha Tô
đoạt lấy một tấm hình, đắc ý đưa cho Tô Tô,”Ngươi xem thẳng bé
trai trong hình một chút, còn nhớ rõ không? Thời điểm ở
nhà trẻ, các ngươi còn học chung lớp đấy!”
Tô Tô nhận lấy hình, mơ
màng trong ký ức nhớ lại. . . . . . Sau
một hồi lâu, nàng mới nhíu mày một cái, chỉ vào bé trai trong
tấm ảnh, lòng đầy căm phẫn nói: ”Ta nhớ ra rồi, hắn là tên mập
sao! Hắn làm cho người ta thấy chán ghét. . . . . . Tròn phúng
phính lại xấu xí quá mức, luôn mút lấy nước mũi, bắt lấy đuôi sam
của ta, sau lại bị ta một cước đạp xuống sông băng, kết quả
đụng nát lớp băng, rắc rắc chìm xuống . . . . . .”
Nghĩ nửa ngày lại đ