Snack's 1967
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326671

Bình chọn: 7.5.00/10/667 lượt.

nh, muốn khống

chế tâm tình lại đôi chút. Bởi vì chuyện xưa ấy, về chính cô, giống như

là kịch bản trong một bộ phim truyền hình vậy, mà chính cô cũng không

biết nên bắt đầu nói từ đâu.

Có lẽ nếu cô có đem kể cho người khác biết, cơ hồ cũng sẽ không có một người nào tin cô đâu.

Chuyện như vậy, lại có thể xảy ra ở trên người của cô, thật đúng là vở kịch đời mà!

"Tiểu Tình. . . . . . Cậu có còn nhớ không . . . . . . Cái buổi chiều

đó. . . . . . Cậu thấy tập đoàn Tần thị phát ra Lệnh Truy Nã ở trang

đầu. . . . . ."

"Hắn muốn tìm cô gái kia . . . . . ."

"Thật ra thì là là muốn tìm . . . . . . Tớ. . . . . ."

Phương Tình nghe cô tự thuật, mắt từ từ trợn to, mà miệng cũng dần dần

mở ra. Đến cuối cùng, một bộ dáng không dám tin, kinh ngạc tới cực điểm!

"Trời ạ! A! Oh —— trời ạ trời ạ trời ạ! Thiên Ái a ——" Phương Tình đưa

tay vuốt trán của mình, cảm giác như trời đất đang xoay chuyển vậy.

Tại sao có thể có chuyện như vậy a! Thật là khiến cho người ta giật mình chết mất thôi !

Đột nhiên, trấn định lại tâm tình, vô cùng bất mãn hỏi, "Nói cách khác,

vào năm ngoái, mặc dù cậu không phải là tự nguyện, nhưng thật ra thì hai người cũng đã ở chung một chỗ rồi đúng không?"

Đồng Thiên Ái không nói gì, chỉ là gật gật đầu khẳng định.

"Là Tần Tấn Dương sao? . . . . . . Lại là tình nhân hoàn mỹ mà toàn bộ

phái nữ Đài Loan điều tha thiết ước mơ sao? . . . . . ."

"Nói cách khác. . . . . . Thời gian dài như vậy cho tới nay. . . . .

.Cậu cũng không có nói cho tớ biết chuyện này. . . . . . Vẫn gạt tớ?

Thiên Ái ngu ngốc! Tớ thật sự muốn bóp chết cậu a!"

"Tớ là bạn thân nhất của cậu! Có chuyện gì mà cậu không thể nói với tớ a!"

"Cậu cái con nhỏ ngốc nghếch này! Sao luôn thích tự ôm mọi chuyện một mình vậy hả! Cậu thực sự là khờ mà!"

"Không phải! Tớ là đại ngu mới đúng! Tớ thậm chí một chút chút dấu vết cũng không phát hiện! Tớ là đại ngốc nghếch mới đúng!

Nói một tràng xong, Phương Tình ngừng kêu la, chợt có chút đau lòng xoa

mặt của cô. Cô làm bạn thân của người ta như vậy thật sự là quá thất bại rồi, chỉ lo cho hạnh phúc của mình, mà lại không phát hiện ra sự thay

đổi của Thiên Ái.

Cô thật sự là nên mua miếng đậu hũ đập đầu chết đi!

Nghĩ tới đây, cô lại ôm Thiên Ái thật chặt, "Thiên Ái . . . . . ."

Đồng Thiên Ái cười thật đáng yêu, rồi lại khóc, tất cả nước mắt của cô

đều rơi lên trên người Phương Tình, khuôn mặt đầy nước mắt nhưng cũng

không lau đi. Ngẹn ngào nói, "Thật ra thì cũng không còn chuyện gì nữa

rồi . . . . . không còn chuyện gì nữa . . . . . ."

Ngoại trừ việc, tim của cô đã bị giam cầm mất rồi.

Thật sự không tính là gì cả, ngay cả cái màng mỏng manh kia thì cũng là

gì đâu, chẳng phải là cái gì cả. Không phải là từ lúc bắt đầu làm tình

nhân của hắn, cô đã nghĩ sẽ cho hắn sao? Căn bản không tính là cái gì

cả!

Huống chi, từ trước đó hay càng về sau, diễn biến hay kết quả, cũng là do chính cô cam tâm tình nguyện!

Đồng Thiên Ái ơi Đồng Thiên Ái. . . . . . Mày thực sự là mâu thuẫn quá mà. . . . . .

"Trời ạ!" Phương Tình lại hô một tiếng.

Cô "hả" một tiếng, gối lên bả vai Phương Tình nhẹ nhàng gật đầu, hỏi, "Làm sao?"

"Như vậy. . . . . . Cậu bây giờ là . . . . . . Yêu hắn sao . . . . . ." Thanh âm của Phương Tình vang lên bên tai cô.

Thanh âm nhẹ như vậy, trong nháy mắt dường như khuếch đại lớn hơn, giống như là có người cầm cái loa ở bên lỗ tai cô hô to một tiếng vậy. Đột

nhiên, cô có cảm giác cả người run rẩy.

Yêu hắn sao? Cô yêu Tần Tấn Dương rồi sao? Edit: Ái Nhân

Beta: B.Cat

Đồng Thiên Ái buồn bực, chợt không nghĩ ra kết quả, bởi vì cô không

biết, cái gì gọi là yêu. Trước kia bản thân mình ái mộ anh Bạch Minh , ỷ lại vào anh Bạch Minh, ngây ngốc cho rằng đó là thích.

Nhưng về sau khi gặp Tần Tấn Dương, mới phát hiện ra đối với anh Bạch

Minh , yêu thích chỉ đơn giản là lúc tĩnh mịch muốn tìm một người làm

bạn. Loại cảm giác này, cũng không phải thích.

Lắc đầu một cái, sửa sang lại suy nghĩ không rõ ràng của mình rồi, cơ hồ nỉ non tự nói, “Mình chỉ biết…… Mình thích anh ấy……”

“Nhưng mình không biết…… Như vậy có tính là yêu hay không……” Nói xong, cúi đầu, vô cùng ảo não.

“Yêu” cái từ này, có thể thuận miệng nói ra sao?

Hồi tượng lại, hắn dường như cũng chưa từng nói đến từ “Yêu” với cô! Chỉ là sẽ nói “Đồng Thiên Ái anh thích em”, hoặc là nói “Thiên Ái anh nhớ

em”, hơn nữa là kêu lên “Bà xã đại nhân”!

Từ đầu đến cuối, hắn cũng không có nói "Anh yêu em" .

Chẳng lẽ đây chính là nguyên nhân sao?

Phương Tình thở dài một tiếng, cảm khái vỗ vỗ mu bàn tay của cô, vừa đưa tay đến hộp khăn giấy ở trên bàn trà rút ra một tờ khăn giấy. Nhẹ nhàng thay cô lau đi nước mắt, nhìn bộ dáng luống cuống của cô.

“Cậu thật là lớn rồi còn dại! Mình nói không có sai! Làm sao mà ngay cả

bản thân mình có yêu hay không cũng không biết đây?” Phương Tình có chút buồn cười nói.

Đồng Thiên Ái cũng cười, ngay cả chính mình cũng thấy nụ cười này có chút miễn cưỡng.

"Mình thật sự không biết được. . . . . . Chưa có nói cho mình. . . . . ."

"Yêu . . . . . . Mình không hiểu rõ. . . . . ."

“Mình