Pair of Vintage Old School Fru
Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Chọc Tới Chủ Tịch Tổng Tài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328083

Bình chọn: 10.00/10/808 lượt.

m việc, không trách được tên tay sai kia sẽ gọi điện thoại đến

đây.

“Nghe đi” giọng nói đàn ông thâm trầm truyền đến. Đồng Thiên Ái lười

biếng ấn phím nghe, đưa điện thoại lại gần bên tai ‘Alo’ một tiếng.

Đầu bên kia, Quan Nghị nghe thấy giọng nữ, hiển nhiên cảm thấy buồn bực “Tấn Dương?”

“A! Anh ta bảo tôi nghe máy hộ! có chuyện gì anh cứ nói đi!” Đồng Thiên Ái đàng hoàng đem lời nói truyền đạt lại.

Quan Nghị kinh ngạc quát to lên, "Hả. . . . . . Đồng Thiên Ái?"

“Anh rốt cuộc có chuyện gì không?” Đồng Thiên Ái đổi điện thoại sang

bên kia, hỏi lại lần nữa. Quan Nghị lúc này sửng sốt một hồi, hồn vía

vẫn chưa tìm thấy chủ, ngơ ngác nói “Hiện tại cũng sắp mười giờ rồi! Tôi muốn hỏi hôm nay anh ấy có đến công ty không?”

Đồng Thiên Ái đem điện thoại để cách ra, nghiêng đầu gào lên “Tay sai của anh hỏi anh hôm nay có đi làm không?”

"Không đi!”

"Không đi!" Đồng Thiên Ái đem đầy đủ câu chữ của Tần Tấn Dương truyền đạt lại bên trong điện thoại.

“À! Tôi muốn hỏi thêm, anh ấy hiện tại đang làm gì vậy? Quan Nghị hết sức tò mò hỏi.

Đồng Thiên Ái liếc một cái, tiếp tục hỏi, "Anh ấy hỏi anh hiện đang làm gì?”

"Nấu cháo!"

“Nấu cháo!” Đồng Thiên Ái lại lần nữa truyền đạt lại thông tin. Nhưng

lần này lời vừa dứt, cô ngẩn cả người. Đợi đã… Xem chút…. Nấu cháo?

Đường đường là Đài Loan thủ lĩnh tổng tài, mà cũng có lúc đi nấu cháo

sao? Điện thoại di động trong tay rớt xuống, rơi xuống trên chiếc giường êm ái.

Chỉ nghe đầu bên kia điện thoại, Quan Nghị vạn phần tò mò tiếng thét

chói tai gầm thét, "Uy! A —— không phải chứ? Tấn Dương nấu cháo? Trời ạ! Ta có nghe lầm hay không? Đồng Thiên Ái. . . . . . ?

"Uy? . . . . . . Có ai không? . . . . . . Uy! . . . . . ."

Đồng Thiên Ái đã không cách nào bận tâm điện thoại bên kia rồi, vội

vàng chạy xuống giường. Cũng là len lén, cẩn thận từng li từng tí giẫm ở trên sàn nhà, tận lực không để cho mình phát ra một chút xíu thanh âm.

Đi về phía phòng bếp, nép ở cạnh cửa, lộ ra một cái đầu nhỏ.

Mắt to hoạt bát nhìn thấy bóng lưng cao ngất kia thì chợt nở rộ phát ra ánh sáng không thể tưởng tượng. Giống như là ánh sao sáng nhất trong

bầu trời đêm chiếu sáng, chớp động sáng chói chói mắt .

Tạp dề bị gấp lại 1 nửa, tùy ý thắt ở eo. Không biết ở tại đây lúc nào thì đã thay ra tây trang cùng áo sơ mi đêm qua, mặc vào áo ngủ kiểu nam, tinh khiết mềm mại.

Có khí trắng bay lên, nghe được nồi đun sôi kèm theo tiếng vang "Phốc xuy phốc xuy ——".

Giờ phút này, bóng lưng của hắn, còn có nồi cháo nóng kia, đây tất cả

tất cả, cũng làm cho Đồng Thiên Ái cảm giác, mình cùng hắn quả thật

giống như là một đôi vợ chồng mới cưới.

". . . . . ." Le lưỡi một cái, vì ý tưởng mới vừa trong nháy mắt nổi lên của mình, cảm thấy ảo não.

Đổ mồ hôi !©¸®! Đồng Thiên Ái, mi đang nghĩ gì thế? Làm ơn! Không phải

là nấu cháo cá sao! Có cần thiết cảm động thành cái bộ dáng này sao? Lại còn sẽ cảm giác mình sẽ cùng hắn là vợ chồng? Nhanh lên một chút khiến

cái ý nghĩ này biến mất!

"Anh đếm tới ba, em tốt nhất đi mang dép vào. Còn nữa..., mặc một cái áo khoác dày!" Tần Tấn Dương ngay cả đầu cũng không có quay lại, lạnh

lùng cảnh cáo nói.

A ——

Đồng Thiên Ái cúi đầu nhìn lại, nhìn bàn chân của mình, có chút bất an

giật giật ngón chân. Trong lòng cũng là càng thêm hồ nghi, biến thái

chết tiệt! Cũng không quay đầu lại, hắn làm sao lại biết mình không

mang dép!

Rốt cuộc vẫn phải không nhịn được tò mò, lập lòe hỏi, "Làm sao anh biết em không mang dép!"

"Anh biết!" Ngắn gọn trả lời, cũng là dị thường kiên định.

Đồng Thiên Ái mím mím môi, hướng về phía bóng lưng của hắn làm mặt quỷ,

không cam không nguyện nói, "A! Em đi nhé ! Vậy em đi đây! Anh đã nói

như vậy! Vậy em liền cố gắng đi!"

"Một!" Tần Tấn Dương có chút nhức đầu, quyết định không nhìn cô thao thao bất tuyệt, trực tiếp bắt đầu đếm ngược tính giờ.

Nghe được hắn đọc lên rồi." Một" , Đồng Thiên Ái liếc mắt. Cái gì chứ!

Biến thái chết tiệt! Dám coi cô như đứa con nít ba tuổi sao? Thật đúng là tức muốn chết a! Ngày!

Giọng nam thâm trầm lại tiếp tục vang lên, "Hai!"

". . . . . ." Không đi! Không đi! Xem hắn có thể làm gì nào! Nhịn xuống!

Tần Tấn Dương rốt cuộc bất đắc dĩ nhíu nhíu mày, thả ra muỗng lớn trong

tay ra. Từ từ xoay người lại, đang chuẩn bị mở miệng kêu"Ba" , lại phát

hiện sau lưng cư nhiên không có một người.

"Em đi! Tần Tấn Dương! Anh là một thủ lĩnh đại biến thái!" Đồng Thiên

Ái giống như phát tiết mở miệng hét lên thật to, thanh âm xuyên thấu

qua khe cửa mơ hồ truyền đến.

Lời nói trẻ con của Đồng Thiên Ái, truyền vào trong tai Tần Tấn Dương, trên mặt thản nhiên nhưng cong lên nụ cười dịu dàng.

Từ từ đi tới cửa phòng bếp, nghiêng người sang, có chút lười biếng dựa

cửa, nhìn chằm chằm gian phòng của cô, chờ đợi cô mở cửa lần nữa, xuất

hiện ở trước mặt hắn.

Hừm? Phải nói thân thể cô sức chống cự quá tốt ! Hay là nên nói thân thể cô sức đề kháng quá kém đây?

Dầm mưa một trận, đầu óc liền choáng váng phát sốt, người nóng sốt mơ

hồ ngủ chết ở trong nhà. Nh