Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Chọc Phải Người Đàn Ông Háo Sắc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321811

Bình chọn: 8.5.00/10/181 lượt.


Khuya ngày 22, Kiệt Tư La gọi điện thoại về nhà, thông báo sáng tám giờ ngày 29 anh đi máy bay về nước, nếu như không có gì ngoài ý muốn, năm giờ chiều anh sẽ về đến nhà.

Cúp điện thoại, trên dưới trong cung lại bắt đầu làm việc.

Rèm cửa sổ trong tòa thành được đổi mới, trên giường và trên mặt đất được trải thảm màu đỏ mới tinh.

Tổng quản đem toàn bộ người giúp việc tập hợp đến vườn hoa, vạch ra một kế hoạch, nghênh đón Tứ Vương Tử thắng lợi trở về.

Trong cung còn như thế, phi trường không khó tưởng tượng sẽ như thế nào, có một đội ngũ tự nguyện nghiêng đón Tứ vương tử.

Sáng sớm ngày 29, Cố Mạt Lị ăn mặc chỉnh tề, bắt đầu dọn dẹp phòng của anh.

Buổi chiều ba ngày trước tổng quản có dặn dò cô, muốn cô đem phòng của Tứ điện hạ dọn dẹp không còn một hạt bụi, toàn bộ chăn mền đều đổi mới, sàn nhà cũng phải xử lí ổn thỏa.

Cửa lặng lẽ mở ra, lại lặng lẽ đóng vào. . . . . . Cô hoàn toàn không có nghe được, chỉ lo một lòng một dạ lau sàn nhà.

Một bóng người lặng lẽ đi đến phía sau cô, quan sát công việc của cô.

Mặc dù anh không thấy được mặt của cô, nhưng anh nhìn bóng lưng của cô, anh cũng biết được cô là ai.

Mặc dù trong cung tất cả nữ giúp việc đều ăn mặc giống nhau, cũng có bóng lưng giống nhau, đó là Mai Địch, vì cả hai người đều nhỏ nhắn.

Nhưng người đang chăm chỉ lau sàn nhà chỉ có một mình Cố Mạt Lị.

Bởi vì từ nhiều năm trước, Kiệt Tư La nói với tổng quản, trừ Cố Mạt Lị ra không ai được ra vào phòng của anh, bao gồm anh em của anh cũng như vậy đều không được tự tiện ra vào phòng của anh, phòng của anh chỉ có một mình Cố Mạt Lị được quét dọn, cũng chỉ có một mình cô mới có thể ra vào tự do, đủ để thấy anh tin tưởng cô như thế nào rồi.

Ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào Cố Mạt Lị, nhìn từ trên xuống dưới.

Cố Mạt Lị mặc quần áo người làm trong cô cực kỳ mê người, cực kỳ đáng yêu, làm cho anh mỗi lần nhìn thấy cô, sẽ không tránh được liên tưởng đến quần áo của cô xốc xếch, cái mông vểnh lên thật cao, vừa lắc lắc, vừa thở hổn hển lau sàn nhà.

Điều này đối với anh là một loại khảo nghiệm.

Bóng người đi tới, lấy tay khoác lên cái mông của cô.

Cố Mạt Lị thất kinh, phản xạ có điều kiện cô thét chói tai, khi cô nhìn thấy mặt anh, cô lại tức cười.

Khuôn mặt Kiệt Tư La rạng rỡ tươi cười, hai tay của anh vuốt ve cái mông của cô, anh rướn cổ lên, hôn lên đôi môi anh đào của cô vì kinh ngạc mà nhếch cao lên.

"Điện, Điện hạ!"

"Sáng sớm như vậy em liền chăm chỉ? Thật là một đứa bé ngoan."

"Điện hạ anh. . . . . . Anh thế nào lại trở lại sớm như vậy?" Không phải năm giờ chiều anh mới từ phi trường về sao?

"Tiểu Mạt nhi của anh, anh đáp trước một chuyến bay cho nên mới về sớm." Hơn nửa đêm lên đường, trải qua một đêm, buổi sáng chạy về nhà, khổ cực một chút, nhưng lại đáng giá.

"Điện hạ trở lại, anh có nói với mọi người không?"

"Tại sao anh phải nói cho bọn họ biết?" Kiệt Tư La mười phần vui vẻ.

Chuyến bay đổi, anh lại không thông báo cho bất luận kẻ nào, anh không muốn khi anh bước ra phi trường lại gặp người ái mộ, anh lại càng ghét kí giả hơn.

Nghênh ngang trở lại cung, nhìn thấy người giúp việc giật mình, anh ra lệnh cho bọn họ coi như không nhìn thấy anh, không được la lớn, làm kinh động đến người khác.

Đã lâu không gặp, anh chỉ muốn cùng tiểu Mạt nhi của anh ôn lại chuyện xưa thôi, giải trừ nỗi khổ tương tư trước đã, sau đó anh mới đi gặp phụ vương, mẫu hậu chào hỏi.

Chỉ là, hoàng cung luyện tập nghi thức để nghiêng đón anh, đã không có đất dụng võ rồi.

Kiệt Tư La móc từ trong túi áo ra một vòng cổ bạch kim sáng lấp lánh, đeo lên cổ Cố Mạt Lị, "Tiểu Mạt nhi, sinh nhật vui vẻ!"

Sinh nhật? Đúng nga, hôm nay là sinh nhật hai mươi hai tuổi của cô, ngày này của bốn năm trước, Tứ điện hạ tại nơi này lần đầu tiên muốn cô.

Nếu không phải anh nhắc nhở, cô cũng quên mất hôm nay là sinh nhật của cô. Trong cung chưa từng có ai mừng sinh nhật cho cô, chỉ có Tứ điện hạ mỗi một lần đều sẽ mừng sinh nhật cho cô, từ năm mười cô ba tuổi đến bay giờ anh chưa bao giờ bõ lở.

Cố Mạt Lị vuốt ve mặt dây chuyền có hình trái tim, chính giữa hình trái tim có một viên kim cương đường kính cở một inches (in), theo khúc xạ ánh mặt trời phát ra tia sáng chói mắt, cô đem nó mở ra bỏ vào hộp đưa lại cho anh.

Cố Mạt Lị làm bộ như muốn đem dây chuyền trả lại anh, "Cái này quá quý trọng, Mạt Lị không thể nhận."

Kiệt Tư La giữ tay cô lại, "Đây là muốn quà anh lựa chọn cho em, anh không cho phép, em không được tháo ra!" Cố Mạt Lị do dự.

Kiệt Tư La ngay sau đó mỉm cười vén váy cô lên, đưa tay thăm dò vào quần lót của cô.

Nếu không phải tại vì Duy Khắc Đa, anh sẽ không đồng ý diễn thêm, làm cho anh xém chút không về kịp sinh nhật của cô.

Nhưng là, ai bảo anh và Duy Khắc Đa là bạn bè đã nhiều năm làm chi.

Anh không đem cậu ta làm người đại diện để đối đãi, từ rất lâu rồi anh xem Duy Khắc Đa là một người bạn thực sự, tình bạn này anh cực kì quý trọng. Vì vậy, khi bạn anh mở miệng cầu xin, anh không thể nào không đáp ứng.

"Thật là nhột." Cố Mạt Lị vẫn như cũ quỳ gối trên sàn nhà.

Kiệt Tư La nhanh chóng cởi đi quần áo trên


XtGem Forum catalog