Old school Easter eggs.
Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323312

Bình chọn: 9.5.00/10/331 lượt.

a, cười và nói: “Mày và Tiểu Quyên đừng đến tiễn tao, sau khi đến đó

tao sẽ liên lạc với bọn mày…”.

Sau khi tắt máy, Tiêu Tinh cúi đầu nhìn đồng hồ, vẫn còn nữa tiếng nữa máy bay mới cất cánh.

Vệ Nam và Kỳ Quyên là chị em tốt nhất của cô, bắt đầu từ khi

học cấp hai đã dính với nhau như kẹo cao su, bây giờ một mình cô ra nước ngoài, hôm nay xa cách, không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Mỗi lần tốt nghiệp đều phải xa rất nhiều người bạn, lần này

là hai người thân thiết nhất. Bề ngoài Tiêu Tinh giả bộ tươi cười, thực

ra trong lòng rất buồn. Một mình ra nước ngoài, đến một nơi hoàn toàn xa lạ, cô dơn một mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy rất thảm thương. Có điều

so với việc bị ép đi xem mặt, chút thảm thương này có là gì đâu…

Tiêu Tinh nắm chặt tay, thầm khích lệ bản thân.

Không ngờ Vệ Nam và Kỳ Quyên lại đến, thấy hai người thở hổn

hển chạy về phía mình, Tiêu Tinh không giấu nổi niềm vui đứng bật dậy,

nói đùa với họ: “Chẳng phải đã nói là đừng đến tiễn rồi hay sao? Hai

chúng mày thật là nghĩa khí”.

“Ở nước ngoài nhất định phải giữ gìn sức khỏe”, Vệ Nam nắm

chặt tay Tiêu Tinh, vừa thở hổn hển vừa nói, “không quen thì quay về

nhé, tao có một bát cơm sẽ quyết không để mày thiếu một bát cháo, tao có đập nồi bán sắt vụn cũng sẽ nuôi sống mày”.

Kỳ Quyên lườm Tiêu Tinh rồi nói: “Sau khi ra nước ngoài phải

chăm sóc bản thân thật tốt, nghe rõ chưa? Không được thiếu một sợi tóc

nào”.

Tiêu Tinh xúc động ôm họ, khẽ vỗ vai hai người và nói: “Chúng mày cũng thế nhé, chú ý giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì nhớ để lại lời

nhắn cho tao, tuy thể xác tao ở nướ ngoài nhưng linh hồn thì mãi mãi ở

cạnh chúng mày”.

Vệ Nam đám một cái rất mạnh vào vai Tiêu Tinh rồi nói: “Linh hồn của tao sẽ mãi mãi theo sau mày”.

Kỳ Quyên lườm hai người, “Chúng mày sến quá đi mất”, nói rồi

cô lại ghé sát vào tai Tiêu Tinh dặn dò, “Mày nhớ lấy, ra nước ngoài

đừng có mà dính vào vận đào hoa, một khi phát hiện điều gì bất thường,

mày hãy nói là mày bị đồng tính, có bạn gái trong nước rồi, chị mày sẽ

ra mặt giúp mày”.

Thấy ánh mắt của mẹ đột nhiên hướng về phía mình, Tiêu Tinh

vội vàng bỏ tay Kỳ Quyên ra, cười nói: “Được, tao nhớ rồi, đây là tuyệt

chiêu của may, chỉ cần xuất chiêu là đối thủ sẽ không còn một mảnh

giáp”.

Kỳ Quyên gật đầu: “Nhớ là tốt, còn nữa cái chiêu lấy nhu khắc cương đối phó với mẹ mày, mày phải tiếp tục phát huy uy lực của nó. Lúc mày cười trông rất giống người, tao tin là với cái mặt dày của mày,

xông pha ở bên ngoài hoàn toàn không thành vấn đề”.

“Ừ, tao sẽ cố gẳng”, Tiêu Tinh tươi cười nắm tay Kỳ Quyên,

“Chắc hai, ba năm nữa sẽ quay về, hai đứa mày đừng vội kết hôn, tao muốn làm phù dâu cho bọn mày”.

Kỳ Quyên vội nói: “Mày nói nhảm nhí gì thế, trước hai mươi

tám tuổi tao kị nói đến hôn nhân. Mày và Vệ Nam, đứa nào kết hôn trước

thì phạt đứa đấy làm nô lệ dọn nhà vệ sinh cho tao một tháng”.

Thế thì độc ác quá… Tiêu Tinh không kìm được lẩm bẩm.

Vệ Nam nói: “Được thôi, dọn vệ sinh thì dọn vệ sinh, chắc

chắn tao không phải người đầu tiên”, nói rồi cô quay sang nhìn Tiêu

Tinh.

Tiêu Tinh vội gật đầu: “Đương nhiên, cứ quyết định thế nhé!”.

Thấy sắp đến giờ cất cánh mà ba đứa con gái vẫn ôm nhau chí

chóe không ngừng, Nhạc Lăng không kìm được thúc giục: “Tiêu Tinh, phải

đi rồi”.

Tiêu Tinh đành lưu luyến tạm biệt Vệ Nam và Kỳ Quyên, kéo hành lí đến trước mặt bố mẹ.

Nhạc Lăng nhìn cô, lạnh lùng nói: “Sau khi đến đó, chị họ của con sẽ ra đón con, tạm thời con sống ở nhà chị, biết chưa?”.

Tiêu Tinh gật đầu: “Vâng ạ”.

“Hạn chế đồ ăn sẵn”.

“…Vâng”.

“Đừng có ngủ nướng”.

“…Vâng”.

Nhạc Lăng cúi đầu nhìn đồng hồ, “Sắp đến giờ rồi, đi thôi”.

Phát thanh viên nhắc nhở hành khách lên máy bay, Tiêu Tinh lưu luyến ngoảnh đầu lại, “Bố, mẹ, còn gì cần dặn dò nữa không ạ?”.

Nhạc Lăng khó chịu xua tay, “Lề mề cái gì nữa, mau đi đi”.

Tiêu Đức Chính mỉm cười rất dịu dàng, chạy lại ôm con gái, “Đi đường cẩn thận, đến nhà chị họ thì gọi điện cho bố mẹ”.

“Vâng, tạm biệt bố mẹ”, Tiêu Tinh gật đầu với bố mẹ rồi vẫy

tay với hai người chị em đứng cách đó không xa, quay người đi vào cửa

kiểm tra an ninh.

Cuối cùng cũng thuận lợi lên máy bay, Tiêu Tinh tìm ghế rồi

ngồi xuống, cất hành lý, thắt dây an toàn, tâm trạng có chút bất an chờ

máy bay cất cánh. Đối với một cô sơn nữ lần đầu tiên đi máy bay như cô,

hành trình vượt đại dương lần này ẩn chứa rất nhiều điều mới lạ. Chiếc

mp3 bên tai vang lên giọng thánh thót của nữ ca sĩ: “Chờ một ngày nắng, chúng ta sẽ gặp lại nhau, anh đã nói chỉ cần gió thổi là em sẽ nghe thấy. Mỉm cười nói tạm biệt, nhất định sẽ gặp lại, trái tim

thư thả sẽ thấy được mãi mãi“.

Tiêu Tinh tắt mp3, nhìn bầu trời trong xanh ấm áp bên ngoài cửa sổ, hít một hơi thật sâu.

New York, ta đến đây!



Tiêu Tinh ngủ mê mệt trên máy bay, những giấc mơ kì lạ liên

tiếp kéo đến, có lẽ do gần đây đọc quá nhiều tiểu thuyết, tinh thần có

chút hỗn loạn, ngay cả những chủng tộc chưa bao giờ được cô để ý đến như người ngoài hành tinh, ma cà rồng cũng xoay vòng vòng trong giấc mơ của cô, còn cười nói vó