Chờ Một Ngày Nắng

Chờ Một Ngày Nắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323790

Bình chọn: 9.5.00/10/379 lượt.

cô.

Quả nhiên là thịnh quá hóa suy, suy quá hóa thịnh, sau khi gặp Thẩm Quân Tắc, trải qua thời kỳ xui xẻo nhất, sau đó bước qua thung lũng của cuộc đời, sau cơn mưa trời lại nắng, vận may cũng đến với cô.

Tuy Thẩm Quân Tắc là người tính cách lạnh lùng, tính khí cổ

quái, động một tý là hung dữ với cô, có điều chẳng qua anh cũng chỉ là

con hổ giấy mà thôi. Vẻ mặt dù có đáng sợ đến đâu thì cũng không làm gì

được cô, cuối cùng vẫn phải chịu thua.

Hơn nữa anh còn rất dịu dàng ân cần, rất biết quan tâm chăm

sóc cô. Giống như buổi chiều ngày hôm nay, thấy cô lạnh, anh lập tức cởi áo khoác lên người cô.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy Thẩm Quân Tắc thật sự là người đàn

ông tốt. Sau này thật sự làm vợ anh cũng rất tốt. Hôm nào gặp anh sẽ nói cho anh nghe suy nghĩ của mình.

Chiều tối hôm ấy, Thẩm Quân Tắc vừa họp xong thì đột nhiên nhận được tin nhắn của Tiêu Tinh.

“Anh đến trường đón em được không? Em quên không mang ô…”.

Thẩm Quân Tắc nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ, không khỏi nhíu mày.

Trợ lý Chu Hiểu Đình ân cần nói: “Giám đốc Thẩm, anh có chuyện thì đi trước đi, những việc còn lại cứ để tôi xử lý là được”.

Thẩm Quân Tắc cúi đầu nhìn đồng hồ, cũng sắp hết giờ làm, thế nên anh gật đầu, “Được, cô vất vả rồi”.

Lo Tiêu Tinh ngấm mưa sẽ bị cảm lạnh, Thẩm Quân Tắc phóng như bay đến trường đại học Hoa Kiều, muốn gọi điện hỏi cô đang đứng ở đâu

nhưng lại không gọi được vì điện thoại tắt máy. Thẩm Quân Tắc giảm tốc

độ, vừa lái xe vừa nhìn qua cửa kính tìm kiếm bóng dáng của Tiêu Tinh

trong cơn mưa.

Anh lái xe lượn lờ trong trường đúng một vòng, cuối cùng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trước thư viện.

Thẩm Quân Tắc dừng xe, nhíu mày, rảo bước lại gần.

“Em làm gì thế? Thời tiết như thế này mà không mang ô! Còn

nữa, nhắn tin bảo anh đến đón, cũng không nói vị trí cụ thể, điện thoại

thì không gọi được, có phải là lại hết pin rồi không? Em không thể sạc

pin trước khi đi ngủ được sao…”.

“Được rồi được rồi, đừng mắng em nữa”. Đột nhiên Tiêu Tinh

mỉm cười ùa vào lòng anh, vòng tay ôm anh, gục đầu vào ngực anh, “Không

phải em cố ý mà. Hôm nay lúc ra khỏi cửa trời vẫn còn nắng, ai biết đột

nhiên lại mưa”.

Cảm giác khuôn mặt mềm mại của cô áp vào ngực, toàn thân Thẩm Quân Tắc đông cứng, tim bắt đầu đập thình thịch, những lời trách móc

tắc nghẹn trong cổ họng không mắng tiếp được.

Gục đầu vào ngực anh, động tác này là làm nũng sao? Thẩm Quân Tắc kinh ngạc nhìn cô, “Em…”.

Tiêu Tinh ngẩng đầu, mỉm cười rạng rỡ, “Haizz, chẳng phải anh nói thích em sao, bảo anh đến đón mà anh nói nhiều thế”.

Thẩm Quân Tắc nhíu mày: “Chính mình lơ đãng hay quên lại còn nói?”.

“Chẳng phải là có anh sao?”. Tiêu Tinh im lặng một lát, rồi

đột nhiên cô mỉm cười nhón chân, khẽ hôn vào má anh, “Quân Tắc, em cũng

thích anh”.

“…”. Thẩm Quân Tắc bỗng chốc hóa đá.

“Chẳng phải lúc nào anh cũng chê em ngốc nghếch, suy nghĩ chậm chạp, lần này đủ nhanh rồi chứ?”.

Nhìn dáng vẻ tươi cười rạng rỡ của Tiêu Tinh, Thẩm Quân Tắc kìm nén nỗi xúc động trong lòng, khẽ nói: “Em chắc chứ?”.

Tiêu Tinh mỉm cười ôm anh, “Chắc chứ, từ trước đến nay em vốn rất thẳng thắn, lừa anh cũng chẳng được tiền. Em thích anh, nghiêm túc

đấy”.

“Em là con gái, lúc tỏ tình nên… kín đáo một chút thì tốt

hơn”. Mặc dù ngoài miệng nói như vậy nhưng anh không hề có bất kỳ ý kiến nào với động tác ùa vào lòng anh không chút do dự của Tiêu Tinh.

Bên ngoài mưa càng lúc càng to, Thẩm Quân Tắc không kìm được

khẽ mỉm cười, khẽ siết chặt cánh tay, ôm cô vào lòng, dịu dàng nói: “Xem ra cơn mưa này không thể tạnh ngay được. Chúng ta đứng trú mưa ở đây

một lúc nhé?”.

“Vâng, được ạ, đợi mưa tạnh rồi đi”. Tiêu Tinh nói rồi gục

đầu vào lòng anh, ngửi mùi hương dễ chịu trên người anh, nghe nhịp đập

mãnh liệt của trái tim anh. Đột nhiên cô thấy có lẽ đây chính là hạnh

phúc mà cô muốn.

Mặc dù xe đỗ cách đó không xa, ô cũng đã mang tới nhưng Thẩm

Quân Tắc lại nói cùng nhau trú mưa. Tiêu Tinh cũng không muốn lật tẩy

lời nói dối ấy.

Đẹp nhất không phải là trời mưa mà là mái hiên cùng anh trú mưa.

Có lẽ bởi vì cái ôm này thực sự quá ấm áp.

HẾT

Tiêu Tinh đã đạt được ước nguyện, thi đỗ vào học viện mỹ

thuật Đại học Hoa Kiều, học thạc sĩ dưới sự hướng dẫn của Ôn Bình. Nói

theo cách của Kỳ Quyên, dòng máu nóng dồn nén trong người Tiêu Tinh bao

nhiêu năm nay cuối cùng đã tìm được mảnh đất để tưới tắm, suốt ngày phấn khích như một chú khỉ. Tiêu Tinh không bận tâm đến lời trêu chọc của cô bạn, vẫn làm theo cách của mình, chỉ cần mở giá vẽ là ngồi cả một buổi

chiều.

Đối với cô, có thể được cầm bút vẽ là một điều vô cùng may

mắn. Từ khi đỗ vào học viện mỹ thuật, Tiêu Tinh không chỉ chăm chỉ đi

học mà còn chuyên tâm ghi chép. Mỗi ngày sau khi tan học là lại đến

phòng tranh của trường để tập vẽ. Gần đây cô rất giàu cảm hứng, vẽ được

rất nhiều tác phẩm ưng ý. Ngay cả Ôn Bình cũng khen cô tiến bộ vượt bậc, bài tập giao cho cô càng ngày càng khó.

Nhưng Thẩm Quân Tắc rất không hài lòng về chuyện đó.

Ngày nào Tiêu Tinh cũng đi sớm về khuya như thế, hơn nữa


80s toys - Atari. I still have