
gì nó cũng đã cướp sạch, đến
người đàn ông tôi yêu nhất cũng bị nó cướp đi. Anh không phải là của em, anh có thể là của người khác, nhưng nhất định không được là của Diệp
Linh Lung!”
“Tôi đã nói, Diệp Tử không cướp, cô ấy đã đến với tôi trước cô!”
“Em không quan tâm! Em nói là em không quan tâm! Em căm nó!”
“Tất cả những gì cô đang có là nhờ Diệp Tử! Đồ tiểu nhân vong ân bội nghĩa!”
“Hà, anh sai bét! Em chỉ cần chỉnh đốn lại một chút, con bé nó chỉ giới
thiệu cho em thôi, còn lại đều dựa vào bản lĩnh của em, bởi vì, em là
Tề, Ngọc, Quỳnh!”
“Tề Ngọc Quỳnh! Được, vậy tôi hỏi cô, tất cả những tin đồn trên mạng đều do cô rải ra phải không?”
“Hậc hậc, đã đến nước này rồi, tiết lộ cho anh cũng không hề gì, nhưng em chỉ nói một lần, nói xong, em không bao giờ thừa nhận lại lần nữa.
Cái trò lên mạng quả hiệu nghiệm, gửi một câu nói, chỉ qua một đêm có
thể truyền đi khắp thế giới khắp Trung Quốc, thật đáng tiếc, anh cũng
chỉ là một thằng đầu B, đến giờ mới thấm thía ra phải không, tin les,
ngoài anh em, còn ai biết?” Máu trên trán Tiểu Ngọc đã chảy xuống sàn.
“Tôi thừa biết là cô! Nhưng tôi không có chứng cớ.”
“Bây giờ anh cũng không có, lời nói gió bay. Anh không còn cơ hội sửa
sai với Diệp Tử nữa rồi, muốn tìm Diệp Tử về, em thấy à ha…cũng chẳng
còn cơ hội!” Tiểu Ngọc lại vuốt mặt lần nữa, nụ cười đầy máu làm cả
gương mặt cô ta toát lên sự nanh ác khiếp đảm, “Lý Hải Đào, em cho anh
cơ hội cuối cùng để giết em, nếu anh vẫn không dám ra tay,” Tiểu Ngọc
cười không dứt, “thì giờ em phải đi bệnh viện cái.”
Nếu tôi không giết chết cô ta, trời đất cũng sẽ không dung thứ. Nhưng trước khi giết ả, tôi phải làm một việc - TÌM được DIỆP TỬ.
Trên
đường về tôi thề với ông trời: Thứ nhất, bất kể góc bể chân trời, tôi
phải tìm được Diệp Tử, cầu xin sự tha thứ; thứ hai, tôi phải giết chết
Tề Ngọc Quỳnh. Lại một năm mới, lại một đôi trai gái về với nhau. Cảnh Trực và Tuyết Nhi, à, tên thật phải là Cảnh Trực và Thẩm Lãng.
Năm ngoái Cảnh Trực đã chấm dứt cuộc hôn nhân có tiếng không miếng,
đến Mỹ tìm Thẩm Lãng ngỏ lời cầu hôn. Thẩm Lãng hạnh phúc ưng thuận, nên cuối tháng 10 năm ngoái đã về nước, xin việc trong một công ty lớn của
Mỹ, tiền đồ sáng lạn. Bạn sẽ không thể tìm được hình bóng của Đá quý
trần gian trong dáng vẻ đứng đắn, cử chỉ đúng mực của cô bé, khuôn mặt
tươi tắn, tinh khiết, rạng rỡ niềm hạnh phúc.
Hôm ấy Tiểu
Vân mang theo người bạn trai từ Thiên Tân về dự đám cưới, cậu chàng này
vạm vỡ, khôi ngô, nghe nói làm về công nghệ thông tin, ở quê nhà, Tiểu
Vân đã mở một hiệu làm đầu, hai người chuẩn bị lễ Quốc khánh này kết
hôn.
Thanh Thanh cũng bê bụng em bé đến, tự hào khoe: “5 tháng rồi, nghe này, đá được mẹ nó rồi.”
Thoáng thấy tôi trong lễ cưới, Thẩm Lãng nhìn theo với ánh mắt buồn
thương , cô ngậm ngùi: “Ôi, em mới đi được hai năm, hai năm với bao
nhiêu bất trắc, đã có quá nhiều chuyện xảy ra với anh và Diệp Tử, em
không biết phải nói gì, bây giờ ai cũng đã có được hạnh phúc của riêng
mình, chúng em hy vọng anh sớm tìm được nửa kia. Nếu Diệp Tử còn có thể
quay lại, nếu chị ấy liên lạc với anh, nói với chị, mọi người nhớ chị
lắm, thật sự rất nhớ…”
Tôi thì không nhớ sao?
Sự nhớ nhung ấy giống như hàm râu trên gương mặt, cạo đi lứa này một lứa khác mọc lại, ký ức về em như thanh sắt nung nóng trên lửa in thành vết phỏng, dù che đậy đến đâu, nó vẫn lồi rõ trên xương cốt tôi.
Diệp Tử à Diệp Tử, nếu em có thể tha thứ cho anh, nếu em vẫn còn yêu anh,
nếu em còn có thể cho anh một cơ hội, nếu em vẫn sẵn lòng nói với anh
câu: Cho em một điếu thuốc.
Tôi biết, sự ghen tuông và
hẹp hòi của tôi đã làm tổn thương sâu sắc đến em, như cái thời xa xưa,
mà tôi vô cớ dựng chuyện, phạm phải những hành vi ngu dốt không biết
phải trái, nhất định sẽ bị đông đảo người dân lao động đổ nhựa đường lên đầu, cắm lông gà lên, cho vào cái lồng gỗ thả trôi sông. Họ sẽ đứng
xem, ném trứng gà thối vào mặt tôi và chửi” thằng khốn”.
Tất cả là do tôi tự chuốc lấy, đáng kiếp!
Có lúc tôi thấy Tề Ngọc Quỳnh xuất hiện trên ti vi, uất ức đến buốt
người, không có ngày nào tôi không muốn tìm Diệp Tử, không có đêm nào
không muốn được giết chết Tiểu Ngọc.
Tôi lại về Thanh Đảo,
đây là lần thứ bảy tôi đến nhà Diệp Tử, mẹ em nhìn tôi nói: “Con ạ, làm
khó cho con, nhưng con bé Linh Lung không hề thông báo nó đang ở đâu!
Mỗi lần điện thoại qua loa đôi câu rồi dập máy, chỉ nói vẫn bình an vô
sự, bác có bảo với nó con qua tìm nó, nó chẳng đáp lời. Than ôi, đứa con gái của ta, vì sao lại làm mọi người khổ tâm đến vậy…”
Đi
xe về Bắc Kinh, tôi cứ nghe đi nghe lại bài hát “Ánh mắt của em”, nghe
đến lúc thần trí lẫn lộn, suýt nữa gặp tai nạn trên đường cao tốc.
Tháng 3, tôi vô tình đọc được một tin không hay trên báo, nói rằng
diễn viên An Ngọc rơi từ tầng 17 xuống, không may tử nạn, mỹ nhân yểu
mệnh.
Lúc đầu tôi nghĩ ai đó đang đùa ác, cớ sao tôi chưa
động thủ cô ta đã chết một cách êm thấm? Nhưng tin tức càng đồn càng
thiêng, tin đồn cứ như thể tận mắt chứng kiến, dù