Old school Easter eggs.
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321222

Bình chọn: 7.00/10/122 lượt.

ếm đấy à?” Khách hàng tiện hỏi.

Tôi cười trừ, cũng không trả lời, lòng cồn cào tiếng gào tội lỗi, tôi

chắc chắn đấy là Ức Đình, nhưng cô ả biến mất đã nửa năm nay, tại sao

giờ lại xuất hiện ? Đến đây làm gì? Cô ta đã gọi cho Diệp Tử chưa? Diệp

Tử biết hay không biết cô ta về Bắc Kinh rồi?

“Anh có yêu cầu gì trong cách tiến hành điều khoản này không?” Khách hàng nhấp một ngụm cà phê hỏi tôi.

Tôi lấy lại tập trung, thôi, không nghĩ về Ức Đình nữa, đến Diệp Tử

giờ cũng không quan trọng, tôi còn lo làm gì? Cô ta đâu phải chị ruột

tôi.

Vừa trao đổi được mấy câu, tôi cảm thấy có gì đó không ổn, xung quanh bỗng im bặt, sàn sân khấu không còn rung, mắt vị khách

hàng căng to hơn cái lục lạc, đang nói với tôi cũng dừng lại, chăm chú

nhìn ra bên ngoài, rồi đứng bật dậy.

Tôi quay phắt ra xem,

bên ngoài hỗn loạn, tiếng nhạc đã dứt, toàn bộ hệ thống đèn được bật

sáng, bao nhiêu người xô vào nhau như điên, chạy trốn một người đàn bà

mặc váy đen.

Trong tiếng kêu náo loạn, người đàn bà váy đen vướng chân mình vào ghế, ngã xuống.

Tôi xin thề, đó là Ức Đình.

Cô ta ngã sấp xuống sàn nhà, người từ bốn phía bâu lại xung quanh, tôi kinh ngạc nhìn đám đông rồi chạy đến lách vào đám người, Ức Đình đứng

bật dậy, cái túi đỏ chỏng chơ rơi bên cạnh.

Hai tay cô ta đang nắm chặt một thứ, nhìn không rõ, tôi cứ chen ngược vào đám đông người.

Thứ Ức Đình đang nắm trong tay, là một khẩu súng, một khẩu súng lục

đen. Bằng nhận biết bốn năm tại trường quân sự, tôi khẳng định khẩu súng là thật.

“Tránh ra!” Cô ta hét lên: “Ai lại gần tao bắn!”

Cả sàn nhảy huyên náo, hầu như ai cũng lùi về phía sau nấp thân, người núp lúc nhúc dưới gầm bàn, Nhưng ngoài nỗi sợ hãi, có lẽ họ đều hy vọng được xem một màn trình diễn nghìn năm có một sẽ được kết thúc thế nào.

Không nghe thấy tiếng ai ngoài tiếng thở dốc của Ức Đình.

Tôi buột miệng lên tiếng: “Ức Đình, đừng làm liều!” Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía tôi, tôi bắt đầu ân hận đến muốn đập đầu vào tường.

Đôi mắt to sáng ngời của Ức Đình đảo về phía tôi, chĩa súng vào mặt

tôi, vì tôi rất lộ, người khác đều đang ngồi xổm, chỉ có tôi là đứng,

hiên ngang, một thằng đàn ông.

Ức Đình trừng trừng nhìn

tôi, trong vài giây, rồi cô ta nở nụ cười buồn rầu, nụ cười ấy, đẹp

không gì thấu, như con bướm đen sắp chết lao mình vào đám lửa cháy.

Nụ cười vừa tắt cô ta đột nhiên giơ khẩu súng lên.

“Pằng!” Tiếng súng vang khắp sàn nhảy, nếu không vì đã từng ở trường

quân sự học xạ kích, tôi đã giống như tất cả mọi người kinh hãi rít lên.

Lúc định thần lại, Ức Đình đã nằm vật ra trong đống máu,

dòng máu ướt thắm đỏ lòm chảy ra từ đầu cô, nhanh chóng đọng thành vũng

trên sàn nhà.

Tôi muốn phát điên! Tôi chưa từng bao giờ

chứng kiến một người tôi quen biết phải chết, nhưng hôm nay tôi đã tận

mắt chứng kiến một người tôi quen thân chết ngay trước mặt tôi, và câu

cuối cùng cô nói với tôi là: Không phải tôi.

Trên hành lang lối vào nhà vệ sinh, có thêm một cái xác chết nằm đấy: Cao Thiền. Hậu quả trực tiếp sau cái

chết của Ức Đình là tôi phải ngồi một đêm ở đồn. Điều tra viên cho tôi

hơn một tiếng đồng hồ trấn tĩnh lại mới hỏi cặn kẽ nguồn cơn.

Tôi đã định giấu biệt cái tên Diệp Linh Lung, nhưng thực lòng tôi

không thể tự bào chữa, chỉ còn cách khai báo toàn bộ những gì biết được, tôi thèm ngủ, tôi mệt, nhắc đến cái tên ấy tôi vẫn cảm thấy mệt.

Tôi không thể hình dung trong nửa năm trước khi chết Ức Đình đã làm

gì, càng không thể đoán ra vì sao ân oán ba năm đã qua giờ cô ta mới

giết Cao Thiền, và lý do gì khiến cô ta bất cần mọi việc quyết định làm

như thế, cuối cùng lại giơ súng tự sát, câu cô ta buột miệng nói với tôi ở mức độ nào đó hẳn có mối liên quan nhất định?

Và còn, khẩu súng ấy, Ức Đình kiếm đâu ra?

Bất kỳ ai cũng có những câu đố phải trả giá cả đời mà không thể lý

giải, với tôi, Ức Đình là như thế. Chắc là 100 năm nữa ở một thế giới

khác tôi mới có thể hỏi rõ Ức Đình.

Tảng sáng, tôi mệt mỏi cực độ trở về nhà, đặt lưng xuống sa-lông ngủ thiếp đi.

Vũng máu đỏ lòm dìm ngập trong giấc mơ.

***

Vào thời điểm mấu chốt của sự nghiệp, cái chết của Ức Đình phơi bày sự thật về Diệp Tử ra ngoài ánh sáng, chỉ qua một đêm, dưới con mắt của dư luận mọi lời đồn thổi thêu dệt trước đó đã được nghiệm chứng. Tôi không thể

biết Diệp Tử đã phải khóc bao lâu, mà có lẽ, em không còn khóc được nữa.

Tôi gọi gọi gọi, máy đều tắt.

Tôi tìm mọi cách để liên lạc với em, và nhận ra hầu như ai cũng không thể liên hệ với Diệp Tử.

Trong cuộc họp báo tại Hong Kong trước ngày bấm máy bộ phim, một ký

giả ép Diệp Tử phải trả lời thành thật, Diệp tử gần như mất hết lý trí

và hoàn toàn sụp đổ, không kiềm chế được đã giận dữ ném chai nước khoáng về phía tay nhà báo.

Tôi gọi về nhà em ở Thanh Đảo, bố em

nhận điện, khóc lóc trong điện thoại, ai oán: “Ông trời ơi, tôi có gây

nên tội lỗi gì đâu, mà lại nuôi lớn cái thứ không biết nhục ấy…” Mẹ Diệp Tử phải đỡ lấy ống nghe, thông báo hôm kia Diệp Tử có gọi về, chỉ nói

muốn yên tĩnh một mình, đợi mọi việc lắng xuống,