Snack's 1967
Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Cho Em Xin Một Điếu Thuốc ( Yêu Nữ Quầy Bar )

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321493

Bình chọn: 10.00/10/149 lượt.

g, mang theo sự e ấp như dung mạo đóa hoa, em trả lời: “Anh, à,

anh, anh thật sự đã nuông hư em rồi đây này!”

Nụ hôn của tôi vương nơi tai em, rồi như xe đã quen đường, trườn xuống làn môi…

Đóa hoa tự do rơi xuống đất, đẹp như mưa rơi…

Diệp Tử dụi vào ngực tôi, nói: “Chồng ơi, nếu chúng mình kết hôn trong căn nhà này…em trực cảm thấy chương chướng, chúng mình bán căn hộ đi

hoặc thuê căn hộ khác ở, nó là việc sớm hay muộn, Quốc khánh năm nay

chắc sẽ không kịp, hay là lễ Lao động năm sau nhé, được không anh?”

Tôi không có ý kiến, Diệp Tử nói đúng, đây đã từng là chốn động phòng của tôi và Tiêu Lâm.

Trải qua bao chuyện sóng gió, tôi hoàn toàn tin tưởng, ngoài nhau ra

sẽ không tiếp nhận bất kỳ ai. Nhưng bây giờ tôi ngày nào cũng bận túi

bụi, giám đốc Vương giao hết việc của công ty cho tôi xử lý, danh phận

của tôi đã được bộ phận quản lý sửa thành: Phó tổng giám đốc công ty Vân Nam. Vì thế, việc nhà cửa chỉ còn biết giao cho Diệp Tử.

Diệp Tử đi tìm nhà hết lần này đến lần nọ, đều không thật mãn nguyện. Cũng

có ưng, nhưng cái giá hơn một hai vạn tệ một mét vuông là điều chúng tôi chưa kham nổi.

Cuối cùng tôi đề nghị: Đợi công ty anh cổ

phần hóa, mọi hạng mục đang khởi động, năm sau là có thể bắt đầu phiên

giao dịch rồi.

Cứ như thế, ngày cưới được lui đến Quốc khánh năm sau. Tôi nhớ rõ hôm gặp lại Tiểu

Ngọc là ngày 11 tháng 9, buổi tối hôm ấy giờ Bắc Kinh, toàn thế giới

đang chứng kiến vụ khủng bố ở Mỹ.

Vì thế, sau này mỗi khi

nhắc đến sự kiện ngày 11 tháng 9, tôi bất giác nhớ ngay tới Tiểu Ngọc,

cho dù việc này không liên quan gì đến cô ta.

Tầm chập tối tôi nắm tay Diệp Tử đi dạo phố, trên đường ra chỗ đậu xe, Diệp Tử bóp bóp vào tay tôi, đồng thời khựng lại.

Diệp Tử sững sờ nhìn chằm chằm vào một cô gái đang ngồi xổm trên hè bán đĩa lậu.

Cô gái này lúc sau cũng ngước lên nhìn Diệp Tử, rồi cô ta từ từ từ từ

đứng dậy, trong cảnh xẩm tối, vừa trông thấy gương mặt ấy tim tôi đập

thình thịch.

Cha mẹ ơi, Tiểu Ngọc, Tề Ngọc Quỳnh!

Tiểu Ngọc đã cắt tóc ngắn đến mang tai, tóc vén ra đằng sau, một gương mặt xanh gầy không trang điểm, gò má nhô lên nhọn hoắt, mặc một bộ đồ

đơn giản, vương lại đôi chút sắc vóc ngày xưa, ngoài bộ đồ cũ kỹ còn tạm được, trông cô không khác mấy một người bán hàng rong thông thường.

Hai người đàn bà đứng đối chọi nhau trong màn đêm đang buông dần, mắt

không hề chớp, cuối cùng Tiểu Ngọc lạnh nhạt buông một tiếng cười mũi,

ông ổng nói: “Thích thì bây giờ hai bạn đánh tớ, tớ sẽ không chống cự,

dù sao thì món nợ này trả càng sớm càng tốt.”

Diệp Tử bặm

bặm môi, tôi không thể biết em đang nghĩ gì, em cúi xuống, lựa trong cái bao tải nhỏ màu đen một tập đĩa, nói: “Tớ muốn mua chỗ này.”

Lúc này Tiểu Ngọc mới nhìn tôi, cô ta thở dài, giật lại đống đĩa từ tay Diệp Tử: “Xin lỗi, tôi không bán nữa.”

Diệp Tử không hề tỏ ra ngạc nhiên, em chỉ quay sang nhìn tôi, tôi nhíu mày lắc đầu, ý bảo Diệp Tử nên rời khỏi đây.

Đúng lúc này xung quanh trở nên rối loạn, tiếng người í ới: “Chạy đi

chạy đi, công an đang lùa!” Mấy người bán hàng rong vơ vội đồ, nháo nhác bỏ chạy. Tiểu Ngọc cũng vội vã ôm gói bọc định chạy, bị Diệp Tử ngăn

lại, “Lên xe của tớ” Em nói. Thiếu chút nữa tôi phát điên, nhưng không

ngăn cản.

“Cậu ra từ bao giờ?” Diệp Tử ngồi ở ghế trên, không quay đầu lại hỏi.

“Hơn một tuần.”

Tôi nhìn Tiểu Ngọc qua gương chiếu hậu, vừa lúc gặp đúng ánh mắt cô ta, vẫn là cái ánh nhìn làm người ta lạnh ớn xương tủy, tôi vội vã nhìn sang

chỗ khác.

Không phải tôi sợ cô ta, mà vì tôi luôn cảm thấy ở cô toát lên vẻ chẳng lành, hệt như một người chết mình đầy nấm mốc trèo ra từ huyệt mộ.

“Sao lại…đi bán CD?” Diệp Tử hỏi tiếp.

“Hậc hậc, lắm chuyện, bộ dạng này còn về Đá quý trần gian thế nào được nữa? Chẳng lẽ không thể dựa vào sức lao động để kiếm chút tiền? Mọi thứ vẫn khá, hai người được phép trong ấm ngoài êm, tôi không được phép

kiếm cơm nuôi miệng sao?”

“Ý mình không phải thế, mình muốn nói vì sao cậu không về quê?”

“Năm ngoái mẹ tôi chết rồi, về làm gì? Tôi thích Bắc Kinh, ở đây,”

Tiểu Ngọc cười khậc khậc đầu mũi, “Nơi đây có mọi thứ mà tôi không thể

quên.”

“Về đâu đây?” Tôi sợ họ nói tiếp, nên chen ngang lời Tiểu Ngọc, sợ nhất là bây giờ Diệp Tử gợi ý mời cô ta về nhà chúng tôi, khác nào chúng tôi tự chuốc họa vào thân.

Tiểu Ngọc xuống xe, Diệp Tử ghi lại số điện thoại, thò tay ra ngoài cửa xe đưa cho cô ta: “Nếu cần gì, tớ sẽ giúp ngay.”

Tiểu Ngọc ngẩng đầu nhìn lên cái mặt trăng vừa ló, hỏi: “Cậu không căm ghét tôi à?”

“Việc của quá khứ…Ghét làm gì? Tớ bây giờ đã ổn định. Thôi cậu lên nhà đi.” Diệp Tử cười, xoay cửa kính lên.

“Em còn chào cô ta làm gì?” Tôi hỏi Diệp Tử.

“Tiểu Ngọc cũng đáng thương lắm, hãy nhìn nó ban nãy…”

“Ban nãy cái gì?” Tôi bực mình cắt ngang, “Những đêm em giật mình tỉnh giấc khóc nức nở, cô ta thương em không? Vết thương thành sẹo sẽ không

còn đau nữa ư? Vả lại, còn nhớ ban đầu vì sao cô ta hại em không? Em

không sợ cô ta làm điều xấu xa à?”

“Ban đầu chỉ vì người ta yêu anh ! Chuyện đấy ai