
Đồ Thuần còn
nói: "Trước đây cô từng bắt một phạm nhân nữ đã giết bạn trai của
mình..."
"Cái gì ạ!" Cô lại càng hoảng sợ. "Vì
sao?"
"Cô ấy nói cho cô biết, cô ấy rất yêu bạn trai,
từ khi ấy lên mười, cô ấy đã ở cùng anh ta suốt, mãi cho đến năm cô ta hai mươi
chín tuổi. Cô đã hiến dâng quãng thời gian đẹp nhất đời người cho anh ta, cô ấy
kiếm tiền cho anh ta lừa đảo, cô ấy toàn tâm toàn ý đối với anh ta... Thế nhưng
bạn trai cô ấy lại quan hệ với người phụ nữ khác sau lưng cô ấy."
"Cố ấy rất đáng thương!"
"Cháu sai rồi! Cô ấy không hề đáng thương!"
Mạt Mạt kinh ngạc nhìn Tư Đồ Thuần.
"Bởi vì cô hỏi cô ấy: 'Cô có nhỡ rõ
anh ta đã làm gì cho cô không? Cô đã từng hỏi anh ta có yêu người phụ nữ kia
hay không chưa? Cô có biết cái gì mới là cái anh ta thật sự muốn không?' Cô ấy đều không trả lời được. Chân thành yêu thương
một người, cần phải tôn trọng sự lựa chọn của người ấy, để người ấy sống cuộc
sống người ấy muốn! Mạt Mạt, tình yêu sở dĩ làm con người ta rung động, bởi vì
nó vừa khiến người ta bất lực, lại vừa khiến người ta muốn ngừng mà không
được... Người đã từng yêu có ai không từng trải qua việc ly ly hợp hợp? Có ai
chưa từng nếm trải mùi vị của nước mắt? Người bằng lòng buông tha không hề có
tư cách trách người khác, bởi vì rằng cô ấy đã khiến một người khác nữa bị
thương sâu càng thêm sâu..."
Không biết từ lúc nào An Dĩ Phong đã đứng sau Tư Đồ
Thuần.
"Tiểu Thuần!" Ông ôm lấy eo bà từ phía sau,
hôn sâu vào chiếc cổ trắng nõn của bà: "Những câu kiểu này nói ra từ bất
kỳ người nào cũng đều là những lời nói nhảm, duy mỗi nghe từ miệng em lại khiến
lòng người đau."
"Anh có thể không nghe, ai bắt anh nghe."
"Không nghe thì làm sao anh biết được em yêu anh
bao nhiêu!"
Tư Đồ Thuần cười nhạt, xoay người. "Anh tốt nhất
là giải thích rõ cho em trước, cô gái kia sao lại ở H&H?"
"Cô gái nào?" Vẻ mặt An Dĩ Phong mù mờ.
"Đừng nói với em là anh không biết. Anh xắp xếp ở
H&H nhiều cơ sở ngầm như thế, mấy chuyện ở nơi đấy làm sao qua mắt được
anh."
An Dĩ Phong cười hì hì, nói: "Vợ yêu à, anh hơi
đói bụng rồi."
"Đợi lát nữa em sẽ xử lý anh." Tư Đồ Thần ôm
lấy bình hoa trở về nhà.
"Chú Phong." Mạt Mạt ngoan ngoãn chào hỏi
ông.
"Mạt Mạt, chuyện của Tiêu Vi cháu đừng để trong
lòng, đợi khi Tiểu An thấy rõ cô ta là loại đàn bà như thế nào, tự nhiên sẽ
không tiếp tục nhớ nhung cô ta nữa."
"Dạ!" Cô cảm thấy thật nhức đầu.
Xem ra tình yêu là cánh cửa tri thức bao la rộng lớn,
về cơ bản cô hoàn toàn còn chưa có nhập môn đâu đấy!
Mạt Mạt trằn trọc suy nghĩ cả đêm, cuối cùng quyết
định gọi điện thoại cho An Nặc Hàn, nói rõ ràng cho anh.
"Anh Tiểu An, em có mấy câu muốn hỏi anh."
"Nói đi."
Cô khẽ cắn môi, rất quyết tâm hỏi: "Anh còn yêu
Vi không?"
Anh không trả lời, tay cô cầm điện thoại có chút chênh
vênh.
Cô giữ chặt điện thoại, tự nói với chính mình không
được dao động, tiếp tục. "Hôm nay em gặp Vi, cô ấy chia tay với Jack rồi.
Nếu như anh vẫn còn yêu chị ấy thì kết hôn với chị ấy đi. Em không muốn anh lấy
em nữa, bởi vì em không hiểu tình yêu, em... cũng không yêu anh."
Trong điện thoại vọng ra tiếng thở dài của An Nặc Hàn.
Anh nói với cô: "Anh không còn yêu cô ấy nữa rồi."
"Thật không?" Thế mấy lời cô vừa nói có thể
rút lại không?
"Thật. Cô ấy không có thân hình quyến rũ, lại
không có tâm hồn nhân ái."
"Thế còn em thì sao?" Cô rất không tinh tế
hỏi.
"Em hả?" Anh cười giễu, tiếng cười nghe rất
xấu xa. "Em không có tâm hồn đẹp, không có thân thể khiến người ta
yêu!"
Mạt Mạt cắn chặt môi dưới, cô lại nhớ tới lời Vi nói
cô vừa béo lại vừa xấu, trong lòng co quắp một hồi, nước mắt lặng lẽ rơi.
Thế nhưng cô vẫn cứ cười, nói: "Đáng ghét, anh
chê em xấu, không để ý tới anh nữa!"
"Không phải anh nói em xấu!" Tiếng nói của
anh vô cùng xúc động: "Ôi! Em vẫn còn nhỏ, sau này lớn lên em sẽ
hiểu!"
Lại là những lời này! Mỗi lần đều lấy những lời này
lấp liếm cô.
Sau đó nhiều năm, khi An Nặc Hàn say mê ôm lấy cơ thể
cô, cô mới hiểu được những lời anh nói lúc đấy.
Không phải là anh chê cô xấu, mà là... thời cơ chưa
tới!
***
Mạt Mạt ngồi đếm từng ngày cho đến khi ba mươi bảy
ngày trôi qua.
Trong sân bay quốc tế, Mạt Mạt nhìn thấy An Nặc Hàn từ
cửa xuất cảnh đi tới, xúc động chẳng nói nên lời.
Mấy tháng không thấy mà như trôi qua cả mấy đời. Dáng
vẻ của anh chẳng hề có chút thay đổi so với trí nhớ, ngoài trừ việc giơ tay
nhấc chân có hơi hướm ung dung nhã nhặn của người Anh.
Cô đang muốn đi lên tặng cho anh một cái ôm nồng nhiệt
- giống như diễn trong TV.
Anh mắt bình thản mà lạ lẫm của An Nặc Hàn đảo qua
người cô, kéo vali hành lý lướt qua mặt cô. Anh vui vẻ ôm lấy bố mẹ anh và bố
mẹ cô, từng người một.
Vẻ tươi cười trên mặt Mạt Mạt cứng ngắc, ngón tay nắm
chặt lấy chiếc váy mới mua trên người.
Hít vào, thở ra, cô nói với chính mình: Không sao,
không phải là không nhận ra mình, không có gì ghê gớm lắm!
Cô đi qua, giật nhẹ áo sơ mi của anh.,
An Nặc Hàn đang quan sát xung quanh, cúi đầu xuống
nhìn cô, sửng sốt một lát, ánh mắt từ xa lạ