Old school Easter eggs.
Chờ Đợi Thời Gian Được Bên Nhau

Chờ Đợi Thời Gian Được Bên Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321460

Bình chọn: 9.5.00/10/146 lượt.

đi lấy lòng người khác.”

“Cho nên đã trở thành quá khứ rồi mà.”

“Nói theo cách khác thì—” Việt Vi Lan nêu ra kết luận, “399 viên kim cương không bằng một chùm tóc đuôi ngựa?”

Không biết có phải là cảm giác đã sai hay không, ánh mắt của Hàn Tân

trông như là bất chợt hoảng hốt, mà khi nhìn lại cô, liền trở nên sáng

lấp lánh, còn dùng một giọng thật nghiêm chỉnh nói: “Đúng vậy, không

bằng một chùm tóc đuôi ngựa.”

Việt Vi Lan hơi ngạc nhiên một tí, xem ra lần này Hàn Tân thật đã

động chân tình nha. Vậy thì, xin chúc mừng vị tiểu trợ lý đó rồi. Bởi

vì, bỏ qua thân phận rực rỡ chói sáng cùng với hình tượng bóng bẩy phù

phiếm của anh, Hàn Tân thật sự là một người nam nhân tốt.

Anh là người duy nhất mà Hạ Nhàn nhận định là bạn tốt. Hạ Nhàn đã thích, thì nhất định là tốt nhất trên thế giới.

Thế là rất tự nhiên, tối hôm đó cô đã nằm mộng thấy lại thời trung học của cô, Hạ Nhàn, và Hàn Tân.

Khi Hạ Nhàn đến hẹn cô cùng học bài, sau lưng anh lúc nào cũng là một Hàn Tân trầm mặc kiệm lời, cô thì thường xuyên hớn hở chạy ra mở cửa.

Ngoài cửa, Hạ Nhàn đang đứng với nét mặt tươi cười, cách đó 3 bước, Hàn

Tân đứng dựa vào tường cứ như là cái bóng, vẻ mặt hờ hững.

Sau khi để túi sách xuống, cô hỏi rất tự nhiên: “Muốn uống gì không?”

Với tính tình hiền lành của Hạ Nhàn, câu trả lời dĩ nhiên là: “Gì

cũng được.” Còn cái tên bóng đèn điện tỏ vẻ lạnh nhạt không muốn trả lời kia thì chẳng nói một tiếng. (“bóng đèn điện” = kỳ đà cản mũi)

Thế là cô đi vào nhà bếp, 5 phút sau, bưng ra một cái khay. “Màu

trắng là sữa ngũ cốc; màu hồng là nước ép dưa hấu, có cho thêm khỏa nước đá đã làm đắm tàu Titanic; còn trong chén thì một cái là canh hạt sen

ngân nhĩ (nấm tuyết) lạnh, một cái là chè đậu xanh…Hai anh tự chọn một loại đi nhé.”

Hàn Tân đang đọc sách bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về khay thức uống, vẻ mặt sửng sốt.

Hạ Nhàn bỗng cười lớn, cầm lấy chén chè đậu xanh đưa cho cậu, “Lão nhị thích món này. Đúng không?”

Hàn Tân dán mắt vào chén chè đậu xanh, chăm chú nhìn thật lâu, lâu

đến nỗi Việt Vi Lan cũng bắt đầu nghi ngờ không biết có phải cậu ấy có

thù oán gì với cái chén đó không. Cậu bỗng cầm lấy, ăn lấy ăn để, tiếng

húp vang lên sồn sột, ăn hết thì đưa chén về phía cô nói: “Vẫn còn

muốn!”

Cảnh tượng chuyển đổi, chuông cửa lại vang lên, cô vội vàng nhảy vọt

ra mở cửa. Ngoài cửa, Hạ Nhàn đứng đó với khuôn mặt tươi cười, và phía

sau lưng anh là Hàn Tân trầm mặc kiệm lời. Lần này, Hàn Tân cứ nhìn cô

chằm chằm, rồi mở miệng nói hai từ: “Thức uống.”

Khung cảnh lại một lần nữa chuyển đổi, sau khi chuông reo, cô mở cửa. Chỉ có một mình Hàn Tân, cậu tùy ý dựa vào phía ngoài cửa, nhếch mắt

với vẻ lười nhác, nói với cô: “Thức uống.”

……

Việt Vi Lan tỉnh dậy từ trong mộng—quan hệ giữa cô và Hàn Tân đã thay đổi từng chút như thế đấy. Và cũng bắt đầu từ lúc đó, dưới sự ảnh hưởng của cô và Hạ Nhàn, Hàn Tân đã dần dần thay đổi, càng ngày càng tươi vui hơn, không còn u uất, lãnh đạm như lúc trước nữa.

Bọn họ mùa xuân cùng nhau đi đạp thanh, mùa hè cùng đi ra biển, mùa

thu cùng đi leo núi, mùa đông cùng đi trượt tuyết…trước giờ chưa từng có chuyện xấu hổ hay đỏ mặt, ba người cùng bên nhau, dù rằng trong đó có

hai người yêu nhau, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến sự hòa bình của cả nhóm.

Sau đó, tại trận đấu bóng đá giao hữu giữa các trường, khi tiếng còi

vừa vang lên báo hiệu trận đấu kết thúc, đội trưởng đội cổ vũ của

trường bạn đột nhiên chạy như bay đến, ôm chầm lấy cầu thủ mang áo số 2

Hàn Tân, tặng cho cậu một nụ hôn nóng bỏng.

Toàn sân phấn khích vỗ tay cuồng nhiệt, tiếng huýt gió vang lên khắp nơi.

Mà đối tượng được hôn, đứng trên sân cỏ, trừng to đôi mắt đen sáng ngời, không hề nhúc nhích, cứ như đã bị chôn chân.

Ngày thứ hai, cô nàng đội trưởng đội cổ vũ đó đã trở thành người yêu đầu của cậu.

Ngày thứ ba, Hàn Tân thông báo cậu ấy đã thất tình.

Ngày thứ tư, cậu ấy đã có bạn gái thứ hai.

Ba ngày sau, cô nàng bạn gái thứ hai đã tặng cậu ấy một cái tát kỷ niệm rồi bỏ đi.

Từ đó về sau, cậu bắt đầu chơi đùa nhân gian, ở nơi đâu cũng đều kiếm những cô nàng không giống với người thường để làm bạn gái. Mặc dù tình

nhân một người lại thêm một người, nhưng chưa bao giờ xảy ra chuyện bắt

cá hai tay. Đối với hiện tượng này, Việt Vi Lan thường lo lắng hỏi Hạ

Nhàn, Hạ Nhàn nói: “Cứ để mặc cậu ấy đi. Đời người luôn cần phải thử

nghiệm một số chuyện thì mới có thể nhìn thấy rõ ràng. Rồi một ngày nào

đó, cậu ấy sẽ biết rốt cuộc cái gì mới là điều mà cậu ấy thật sự mong

muốn.”

Cô hỏi: “Còn anh thì sao? Điều mà anh thật sự mong muốn là gì?”

Hạ Nhàn ôn nhu nhìn cô một lúc thật lâu, rồi duỗi tay ôm cô, chạm đầu vào trán cô, thân mật nói: “Là em đó. Cô bé ngốc. Đối với anh mà nói,

cả thế giới này còn có gì có thể hơn em được chứ.”

“Nhưng có thể là do anh chỉ có mỗi một người bạn gái là em, chẳng có

ai nữa để mà so sánh, cho nên mới cảm thấy em tốt, đúng không?”

Hạ Nhàn cười lớn: “Ngoài em ra, vào ngày sinh nhật của anh còn có ai

tặng anh hai tấm vé đi xem trận đấu bóng đá mà anh thích nhất, nhưng là

để