
bị dao động.
Bình
Phượng im lặng hồi lâu rồi cười nhạt một tiếng.
“Cũng
đúng, cậu đương nhiên sẽ nói không, cậu sao có thể giống mình. Mình bẩn, cậu
sạch, mình không nên đẩy cậu xuống vũng bùn.”
Cát
Niên không phải không nghe ra giọng mỉa mai trong câu nói của Bình Phượng, cô
nghiêng người quay lại.
“Bẩn,
sạch? Mình với cậu thì có gì khác nhau, chúng ta đều không trong sạch bằng bọn
họ. Bình Phượng, chỉ là mình nghĩ, nhất định sẽ có một lựa chọn khác, nhất định
có.” Cô muốn câu nói của mình nghe có phần chắc chắn, nói với Bình Phượng, cũng
là nói với chính cô, “Bình Phượng, chúng ta có lẽ còn có một con đường khác.”
“Thật
ư? Mình buồn ngủ rồi…”
Bình
Phượng không nói thêm gì, dường như đã dần dần thiếp ngủ. Cát Niên cũng im lặng
nhắm mắt, nhưng trong đầu cả hai người đều vương vấn cùng một câu hỏi.
Một lựa
chọn khác, một con đường khác, có thể có không?
Có lẽ
là có, “con đường” này đối với những người đã quen với quốc lộ rộng rãi thênh
thang thì chẳng đáng nhắc tới, nhưng nhìn từ góc độ những người cần chúng, lại
đủ để dẫn tới một chân trời mới. Cũng nhờ biểu hiện tốt mấy năm trong tù, một
giám thị phụ trách trại giam nữ gián tiếp biết được cảnh ngộ của Cát Niên sau
khi ra tù đã ra mặt giúp đỡ, cuối cùng tìm được cho Cát Niên công việc tạp vụ ở
một viện phúc lợi trong thành phố, lương mỗi tháng tuy không nhiều nhưng cũng
đủ để duy trì cuộc sống. Cát Niên trong lòng vô cùng cảm kích, đương nhiên sẽ
dốc hết tâm sức chăm chỉ làm việc.
Viện
phúc lợi là nơi người ta được chăm sóc, cũng là nơi người ta bị bỏ rơi. Ở đây
có cả người già không nơi nương tựa lẫn trẻ em mồ côi, Cát Niên phối hợp giúp
đỡ nhân viên trong viện, hàng ngày quét dọn vệ sinh, giặt giũ chăn ga, bận bận
rộn rộn, cũng chẳng ai quá quan tâm tới quá khứ của cô. Chỉ là cô sợ ánh mắt
của những người già lúc lâm chung, càng sợ những đứa trẻ bị bỏ rơi đi rồi lại
quay lại. Mỗi lần nhìn thấy những bóng dáng nhỏ bé ấy, cô đều bất giác nhớ đến
những gì Trần Khiết Khiết nói, đứa con cô ta vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.
Nhưng
sự xếp đặt của số mệnh tự nó có sự kỳ diệu riêng mình. Một buổi chiều khi Cát
Niên đã làm việc ở Viện Phúc lợi thành phố được hơn nửa năm, đang lau nền hành
lang cô bỗng vô tình nghe được y tá trong viện nói chuyện với một người hảo tâm
bên ngoài về một đứa trẻ đáng thương. Đó là một đứa bé gái, ba tuổi, nghe nói
không rõ bố mẹ, mới sinh ra đã được nhận nuôi. Khi đứa bé được tầm hai tuổi, bố
mẹ nuôi trong lúc bón cơm bỗng thấy mặt mũi đứa bé tím ngắt, tay chân có biểu
hiện co giật, ban đầu còn tưởng rằng do ăn phải thức ăn lạ mà bị ngộ độc, sau
khi đưa đến bệnh viện mới được chẩn đoán mắc bệnh động kinh bẩm sinh. Bố mẹ
nuôi sau khi biết tin hết sức bàng hoàng, đưa đứa bé đi khắp các bệnh viện chữa
trị, nhưng đều được thông báo đến nay vẫn chưa có phương pháp chữa trị tận gốc.
Tuy căn bệnh này không thường xuyên phát tác, nhưng chỉ cần nó vẫn còn tồn tại
một ngày thì cũng giống như quả bom hẹn giờ có thể phát nổ bất cứ lúc nào. Do hoàn cảnh
gia đình cũng không khá giả gì, bố mẹ nuôi sau khi đắn đo suy nghĩ chỉ còn biết
bỏ cuộc, dù không đành lòng nhưng vẫn phải đem cô bé gửi lại vào Viện Phúc lợi.
Sau này cũng có vài cặp vợ chồng có ý định nhận đứa bé về nuôi nhưng vừa nghe
tới căn bệnh này đã lặng lẽ rút lui.
Cát
Niên cũng không rõ buổi chiều hôm đó cô đã lau đi lau lại đoạn hành lang ấy bao
nhiêu lần, từ đầu này đến đầu kia rồi lại lặp lại từ đầu. Cho đến khi Viện
trưởng đi qua, tốt bụng nhắc cô một câu: “Tiểu Tạ, nền hành lang đã sáng đến
mức soi gương được rồi.” Cô dừng lại, lúc đó mới thấy mệt rã rời.
Một bé
gái ba tuổi, mắc bệnh động kinh, bị bỏ rơi.
Cát
Niên tự nói với bản thân, hơn nửa năm nay ở Viện Phúc lợi, không phải đã thấy
quá đủ những hoàn cảnh đáng thương rồi hay sao, chuyện này thì có liên quan gì
đến mình? Nhưng vừa buông cây chổi lau nhà xuống, không hiểu sao cô vẫn đi
thẳng tới phòng sinh hoạt buổi chiều của bọn trẻ như bị ma nhập.
Lúc đó
vừa đúng có một cặp vợ chồng muốn nhận con nuôi đang ở trong phòng, nhân viên
trong viện gọi tất cả các em đã biết đi tới tập hợp thành một hình bán nguyệt
cùng hát một bài hát thiếu nhi, đợi để được chọn. Không một ai chỉ hay ra dấu
cho Cát Niên, cô chỉ đứng từ xa đã nhìn thấy đứa bé đó, cô bé nhỏ nhất dàn đồng
ca, tóc thưa thớt, gầy gò ốm yếu, nếu không nhờ vào màu sắc quần áo trên người
thì gần như không thể phân biệt nổi là trai hay gái. Cô bé vỗ tay cùng hát với
những đứa trẻ khác, thỉnh thoảng lại nhầm nhịp, trong mắt là khoảng trống vô
hồn thường thấy ở những đứa trẻ nơi đây.
Cặp vợ
chồng trẻ cuối cùng chọn một đứa bé vừa tám tháng tuổi, trẻ em ở giai đoạn này
vẫn chưa có quá nhiều ký ức, dễ dàng xây đắp tình cảm. Những đứa trẻ không được
chọn lần lượt tản ra, vài đứa cùng chơi đuổi bắt, lại có những đứa tự chơi một mình.
Cát
Niên kéo một chị nhân viên phụ trách trông bọn trẻ lại, do dự chỉ đứa bé hỏi:
“Chị Vương, kia chính là đứa trẻ động… động kinh bị gửi lại phải không?”
Người
phụ nữ đượ