
xa
như vậy, chị không đụng vào là được."
Trên bàn cơm,
Tương Tư vẫn luôn một mực co dúm tại một chỗ, Sanh Tiêu thỉnh thoảng sẽ gắp thức
ăn cho cô, "Chị, đây là món chị thích ăn."
Cô thu đũa về,
nhìn thấy Duật Tôn gắp lên một miếng cá kho tàu, cô không chút nghĩ ngợi giữ
đũa của y lại, "Vết thương trên tay của anh vẫn chưa khỏi, không thể ăn
kho tàu." Mạch Sanh Tiêu bật thốt lên, tay dừng tại giữa không trung, cô
không khỏi ngạc nhiên, hình như mình quan tâm quá nhiều rồi.
Khóe miệng
người đàn ông hạ xuống, không hề nói cô xen vào việc của người khác, y không
cam lòng đem đũa đưa về trong mâm, lại gắp
lên một gắp rau cải.
Tương Tư quan
sát thần sắc hai người, Sanh Tiêu thu đũa, cũng không nghĩ ngợi nhiều, chỉ thấy
lạ, y ngược lại cũng không nổi giận.
Dùng qua cơm
tối, mấy người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Duật Tôn đem tập tài liệu cần
ký duyệt đặt ở trên đầu gối, chân mày thỉnh thoảng nhíu chặt, nhập tâm suy nghĩ
xử lý công việc.
Mạch Sanh
Tiêu hai chân ngồi xếp bằng ở trên ghế sa lon mất hồn, TV đang phát hình tin tức
mấy ngày gần đây, Tương Tư nhìn thấy trên màn hình xuất hiện một gương mặt cô
ta đã từng gặp, suy nghĩ một chút, liền đẩy đẩy em gái, "Sanh Tiêu, đây có
phải là Nghiêm Trạm Thanh không? Lần trước hai người bọn em còn tới bệnh viện
thăm chị mà. . . . . ." Mặc dù cô ta ghé sát vào Sanh Tiêu mới nói, nhưng
giọng nói vẫn đủ để Duật Tôn đang ngồi bên cạnh có thể nghe thấy.
Lúc này Sanh
Tiêu mới thu hồi ánh mắt vô hồn đang nhìn chằm chằm sang bên cạnh, quả nhiên,
trên ti vi đang phát tin tức Nghiêm Trạm Thanh và Tô Nhu sắp thành hôn, Mạch
Sanh Tiêu suy nghĩ mất hồn, thật là nhanh, mới đính hôn, đã phải lập tức kết
hôn rồi.
Ánh mắt cô hướng
sang Duật Tôn đang ngồi bên cạnh, thấy y nhíu mày, dường như không nghe được những
gì hai chị em đang nói.
"Chị."
"Sanh
Tiêu, em đừng đau lòng, loại đàn ông này không đáng để cho em phải khóc vì hắn,
hắn có thể bắt cá hai tay cùng người đàn bà khác có thai, sau này, làm sao còn
có thể quay lại yêu em được nữa. . . . . ."
Mạch Sanh
Tiêu vẫn còn chìm đắm ở trong đau thương, Tương Tư nói không sai, sau khi trở lại
Hoàng Duệ Ấn Tượng cô đã cố hết sức không thèm nghĩ nữa, chỉ là vết sẹo sâu
trong đáy lòng vẫn không thể chạm vào, vừa chạm vào sẽ đau đớn. Sanh Tiêu hé miệng,
vừa muốn nói, đột nhiên nhớ tới bên trong phòng khách không chỉ có một mình cô
và Tương Tư, sắc mặt cô kinh biến, vội ngoảnh mặt sang.
Liếc nhìn, liền
đối mắt ngay với đôi con ngươi thâm thúy, lạnh lẽo, âm u của người đàn ông kia,
nhịp tim Sanh Tiêu đập dồn dập, Tương Tư ở bên cạnh lúc này mới nhớ ra Duật Tôn
vẫn còn ở trong phòng, cô ta cuống quít không dám lên tiếng, bộ dáng cứ như lâm
vào đại dịch.
Sanh Tiêu đưa
hai chân từ trên ghế salon buông xuống, cảm giác chết lặng dâng lên tới lòng
bàn chân, nói không chừng, Duật Tôn rồi cũng sẽ không bỏ qua cho cô.
Điện thoại
trong túi áo đúng lúc vang lên, Duật Tôn thấy cô bất động, có ý tốt nhắc nhở,
"Không nhận điện thoại à?"
Mạch Sanh
Tiêu lấy điện thoại di động ra, cố ý vào lúc này, lại là điện thoại của Nghiêm
Trạm Thanh gọi tới. Đầu cô cúi gằm, mái tóc dài rủ xuống che kín bên mặt, Sanh
Tiêu cắt đứt cuộc gọi, cũng tắt luôn máy.
"Sao lại
không nhận?"
"Nhầm số
thôi."
"Là
Nghiêm Trạm Thanh." Duật Tôn khép lại máy tính, Sanh Tiêu suy nghĩ một
chút, cũng không có cái gì phải sợ, "Đúng."
Y đem tập tài
liệu đặt lên trên bàn trà, đứng dậy đi về phía Sanh Tiêu, nhìn dáng vẻ của cô
bây giờ, lúc trước y thật sự xuống tay quá nặng với cô.
"Sanh
Tiêu. . . . . ."
Mạch Sanh
Tiêu trơ mắt nhìn y ngồi vào bên cạnh mình, y bình thường đều gọi cả tên lẫn họ
của cô, rất ít khi xưng hô như vậy, Duật Tôn đến gần cô, cánh tay nắm bả vai của
cô kéo cô về phía mình, "Đừng sợ tôi, tôi nói rồi, chỉ cần trong lòng em
không nghĩ tới người khác, tôi sẽ đối xử tốt với em."
"Nhưng,
làm sao anh biết trong lòng tôi sẽ không nghĩ tới người khác?" Mạch Sanh
Tiêu nói xong, liền bắt đầu hối hận, hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, cô
cứ qua loa như trước kia, chỉ cần gật đầu một cái thôi không được sao?
Ngoài mong đợi,
y hôm nay thật sự không nổi giận, "Đã như vậy rồi em còn nhớ tới hắn,
không phải là chính mình phạm tiện sao? Loại chuyện như vậy, em khinh thường
không thèm làm."
Sanh Tiêu tựa
vào trước ngực Duật Tôn, cô không phải là không phải người vô tâm, nói không
nghĩ tới là có thể không nghĩ, lần đầu tiên cô thích một người đã bị tổn thương
thành ra như vậy, Mạch Sanh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt Tương Tư giống
như một tấm gương phản chiếu hai người, cô vội tránh người sang bên cạnh, né
tránh bờ vai Duật Tôn.
Mặc dù Tương
Tư đã biết cô tại sao phải đi theo Duật Tôn, nhưng khi ở trước mặt Tương Tư,
Sanh Tiêu cũng không dám dựa quá gần vào Duật Tôn, lòng tự trọng của chị quá mạnh
mẽ, cô không muốn làm cho chị thời thời khắc khắc đều phải nhớ tới, mình có thể
tiếp tục được trị liệu, đều do đổi bằng thân thể của em gái.
----------
Duật Tôn lúc
ngủ, có một tật xấu, rất