
của Bích Liễu sơn trang, nàng hẳn phải vội vã đáp
ứng không phải sao? Vì sao lại cự tuyệt điều kiện tuyệt vời như thế?!
"Ta đã trả lời hắn, giá ta không rẻ như vậy, hiện tại, ta cũng trả lời như
vậy cho các ngươi, hơn hai mươi vạn lượng bạc không thể bán đứt cuộc đời của ta." Nàng ngạo nghễ nói. "Bất quá. . . . . ." Lại cố ý để lại một
cái đuôi. Doãn Thức Kiêu không kiên nhẫn lại nói."Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần thừa nước đục thả câu!"
"Kiêu." Doãn Thức Hoa lại dùng tay đè lại nắm tay đệ đệ đặt trên tay ghế, ngăn lại hắn.
"Hừ!" Hắn hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi, mím môi không nói lời nào, bất quá nắm tay nắm chặt chậm rãi lỏng rồi rời ra.
Thấy thế, Doãn Thức Hoa lại ấm giọng nói: "Đàm cô nương mời nói."
"Một năm." Đàm Chiêu Quân vươn một ngón tay.
Hai huynh đệ hồ nghi."Có ý tứ gì?" Không phải là ý tứ bọn họ tưởng kia chứ?
"Ta gả cho lệnh huynh một năm, đổi lại toàn bộ giấy nợ của Đàm gia, trước
khi thành thân phải cấp trước hưu thư, dự phòng khả năng sau này xảy ra
chuyện xấu."
Lời này vừa nói ra, hai huynh đệ quả thực không dám
tin, thật đúng là ý bọn họ tưởng kia! Nào có người nào còn chưa thành
thân lại trước cần hưu thư ? Còn nói cái gì dự phòng khả năng sau này
xảy ra chuyện xấu, căn bản là nói người khác sẽ nuốt lời, quả thực là
xem thường người ta nha!
"Ngươi không nên lấn lướt hiếp người quá đáng!" Doãn Thức Kiêu phẫn nộ vỗ tay vịn, đứng lên, tay vịn bằng gỗ
thực dày kia nháy mắt vỡ thành hai mảnh.
"Doãn Tam Thiếu gia tức
giận như vậy, ta nghĩ là đã hiểu lầm ý của ta." Đàm Chiêu Quân liếc tay
vịn gỗ kia đã biến thành hai, âm thầm nghĩ cổ của mình có thể cứng hơn
cái tay vịn kia không.
Chậc! Nhất định không có.
"Ta hiểu
lầm cái gì?!" Doãn Thức Kiêu cũng không nhận ra. "Ngươi trước cần hưu
thư, nói sợ ngày sau sẽ có chuyện xấu, căn bản ý ngươi chính là cho rằng đại ca bọn ta thế nào cũng không thể không có ngươi sao!"
"Chuyện tương lai không ai có thể biết trước được, ta nói cái gọi là «chuyện
xấu ", khả năng là rất nhiều, vẫn chưa hẳn chính là ý đó, Doãn Tam Thiếu gia không cần nói quá đáng như vậy." Đàm Chiêu Quân bình thản nói,
không đem cơn giận của hắn để vào mắt.
"Đàm cô nương." Doãn Thức
Hoa nhíu mi nhìn nàng. "Bây giờ ngươi nói cho chúng ta biết, bản thân
mình tự nhận thức thân thể của ngươi giá rất cao đến chỉ "bán mình" một
năm là đủ hơn hai mươi vạn lượng bạc kia sao?"
"Ta lúc trước cũng đã nói rồi, hơn hai mươi vạn lượng bạc, không thể bán đứt cuộc đời của
ta, nói sau, ta vốn là không có ý thành thân, nên sẽ không vì bạc bán đi chung thân của ta." Lời nàng nói rất thật, cũng không phải chán ghét
nam nhân, mà là bởi vì Đàm gia không có đàn ông, đại tỷ lại quá mức
thiên chân, nhị tỷ cũng quá mức dịu ngoan, đều chỉ thích hợp ở khuê
phòng làm thiên kim tiểu thư hoặc là lập gia đình giúp chồng dạy con,
cho nên nàng đã sớm quyết định suốt đời không lấy chồng, gánh lấy nghiệp nhà, trừ phi có nam nhân nguyện ý ở rể Đàm gia, lại vừa thuận mắt nàng.
Doãn Thức Hoa kéo tay muốn đệ đệ bình tĩnh chớ nóng, hắn vội vã ngồi xuống lần nữa.
"Cuộc sống con người tám chín phần mười là không thể như ý, có rất nhiều lý
do khách quan không thể tự do mình được. " Ý hắn nói ví dụ như thời điểm này nàng đang đeo món nợ khổng lồ này nên không thể theo ý mình được.
Doãn Thức Hoa mắt lạnh nhìn nàng.
"Cho nên, ta bất đắc dĩ đành
phải bán đi chính mình một năm, không phải sao?" Nàng cười nhẹ, cố ý
khiêu khích nói: "Các ngươi nếu không có chấp nhận điều kiện tương đối
khá này, ta có thể trực tiếp đáp ứng điều kiện của đại ca các ngươi nói, dù sao hắn mới là người chủ trì, có bảo đảm hơn, không phải sao?"
Lời này vừa nói ra, nàng lập tức có thể cảm giác được Doãn Thức Kiêu phát ra tức giận mãnh liệt. Ha ha!
"Năm năm, cũng phải sinh được ít nhất hai nam một nữ."
"Cái gì?!" Doãn Thức Kiêu không dám tin kêu lên. Không nghĩ tới Hoa thế nhưng lại có thể thỏa hiệp!
Đàm Chiêu Quân trầm mặc một hồi, tuy rằng nàng là một hoa cúc khuê nữ,
nhưng nàng có giao du rộng rãi, các bằng hữu muôn hình muôn vẻ, các giai cấp nhân sĩ đều có, nàng cũng không không biết.
"Ý của ngươi là, Doãn trang chủ vẫn như cũ có thể. . . . . . nối dõi tông đường?" Cho dù kiến thức rộng rãi, nàng dù sao vẫn là một cô nương, do dự một chút,
lựa chọn từ để có hiểu được lại sẽ không quá khó có thể mở miệng dùng.
Doãn Thức Kiêu tức giận lại rống."Ngươi cho đại ca ta làm sao vậy?!"
"Lúc trước ta đã thấy lệnh huynh, hai chân hắn đã bị phế, không phải sao?" Nàng nói thẳng.
"Là không có sai, bất quá đại phu nói, đại ca ở. . . . . . phương diện kia
cũng không có vấn đề." Doãn Thức Hoa trên mặt bị lây một tầng mỏng
choáng váng, nhìn phía đệ đệ, phát hiện hắn cũng giống nhau, chuyện như
vậy hai người cũng không ngờ tới sẽ cùng một cô nương nói.
Nhưng thật ra Đàm cô nương. . . . . .
Hắn nhìn Đàm Chiêu Quân, nàng là một cô nương, nhưng vẻ mặt lại bình thản.
Đàm Chiêu Quân gật gật đầu. Chậc! Còn tưởng rằng hắn không được, có thể làm vợ chồng hữu danh vô thực, bất quá cũng không thành vấn đề, nà