Insane
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324223

Bình chọn: 9.00/10/422 lượt.

ó…” Úy Đông Đình chau mày lại, nghĩ ngợi một lát. “Bốn làn mà thôi.”

Vân Phỉ vốn đã hết giận, vừa nghe câu này thì lại nổi xung. “Chàng xem chàng nhớ rõ như vậy, rõ ràng là trong lòng còn nhớ tới nàng ta.”

Úy Đông Đình biến khéo thành vụng, hận tới mức muốn cắn nát đầu lưỡi của mình.

Nha đầu này mà giở chứng ngang ngược thì đúng là khiến người ta đau đầu, y cũng không định giải thích gì nữa, càng giải thích càng rối thêm. Cãi nhau đầu giường, hòa nhau cuối giường, giải thích chẳng bằng cởi quần áo. Y cúi đầu xuống, phong kín đôi môi khéo ăn khéo nói lại xinh xắn đáng yêu kia, rồi cởi thắt lưng nàng ra.

Vân Phỉ bị hôn tới mức đầu óc choáng váng, không còn sức chống đỡ. Đợi khi hoàn hồn lại thì mới phát hiện quần áo của mình đã bị ném rải rác dưới chân giường.

Nàng vội vàng kéo chăn che người mình lại, thẹn thùng đánh bàn tay đang sờ soạng khắp nơi của y. “Chàng làm gì vậy?”

“Không ngoan thì phải bị trừng phạt.”

“Ta không ngoan chỗ nào.”

Nàng kích động đá chân, nhưng lại bị y nhân cơ hội này chen vào giữa hai chân nàng.

“Chẳng phải lúc nãy khóc lóc om sòm đòi rời xa ta sao? Xem ra ta phải nhắc nhở nàng một chút, nàng đã là người có phu quân, tuyệt đối không thể có ý nghĩ bỏ chồng bỏ con.”

Vân Phỉ thật không biết nói gì với sức lực dư thừa của người này. “Chẳng phải khi sáng chàng đã…” Động tác của y quá mạnh mẽ, câu này của nàng nói trong ngắt quãng, giống như là những tiếng nỉ non.

Y nằm đè lên trên người nàng, nhẹ nhàng cắn vành tai nàng. “Thành thân lâu như thế mới chịu cho ta, nàng tính xem còn nợ ta bao nhiêu lần, hôm nay phải trả cho hết.”

Nàng sợ tới mức hai chân nhũn ra, mở to đôi mắt rưng rưng nước mà nhìn y: “Ta trả từ từ không được sao?”

Úy Đông Đình không nhịn được, bật cười. “Cũng được, để nàng trả cả đời cũng không hết.”

[1'> Ví von Úy Đông Đình bị oan như Đậu Nga, một người phụ nữ hàm oan mà chết. Trước khi chết nàng đã khấn: tuyết rơi giữa tháng sáu, che phủ cho xác nàng. Sau khi nàng chết, lời khấn được ứng nghiệm như một minh chứng cho sự vô tội của nàng.

Dịch: Mon

***

Hiếm khi được dịp nhàn rỗi, Úy Đông Đình bận rộn suốt mấy tháng trời nên đương nhiên không chịu bỏ qua cơ hội mặn nồng với ái thê nên cả buổi sáng họ đều ở trên giường. Vân Phỉ bị giày xéo đến nỗi vừa mệt vừa buồn ngủ, không còn sức để xuống giường.

Úy Đông Đình bưng cơm nước tới, tự tay đút cho nàng ngay trên giường.

Vân Phỉ nghĩ tới vừa rồi y quá mạnh bạo, nàng cầu xin thảm thiết thế mà vẫn vô ích, cứ bị y trở qua trở lại giày vò thì hết sức cáu kỉnh. Bây giờ thấy y ra vẻ chính nhân quân tử, dịu dàng chu đáo thì cũng không khách khí, vênh mặt hất hàm sai khiến đại tướng quân cả buổi trời mới hả được giận.

Sau khi ăn cơm xong, nàng liền ngủ đến khi chạng vạng.

Lúc thức dậy, Úy Đông Đình đã không ở trong biệt viện, Thu Quế nhẹ nhàng tiến vào bẩm báo. “Phu nhân, tướng quân đã về phủ châu mục, tối nay trễ lắm mới quay lại. Tướng quân dặn phu nhân không cần đợi ngài ấy.”

Vân Phỉ biết chắc chắn là Úy Đông Đình về chăm sóc Úy Trác. Đối với một người bừng bừng dã tâm, luôn dùng danh nghĩa phò trợ tiểu hoàng đế để thao túng triều chính như Úy Trác mà nói thì việc đột nhiên mất đi tiểu hoàng đế và thái hậu gần như là một đả kích chí mạng, thảo nào mà hắn lại bệnh không dậy nổi.

Từ sâu trong lòng, Vân Phỉ vẫn luôn không thích một người thao túng triều đình, mưu mô thâm độc như thừa tướng Úy Trác, thậm chí còn hơi sợ hắn, cho nên Úy Đông Đình sắp xếp cho nàng ở tại biệt viện thì nàng cảm thấy tự do tự tại hơn. Nhưng cứ thế này cũng không phải là kế sách lâu dài, bây giờ nàng là đã con dâu của Úy gia, không thể cứ luôn trốn không gặp Úy Trác. Hơn nữa thân là dâu con của Úy gia, hiếu thảo với cha mẹ là chuyện đương nhiên phải làm. Nhưng là con gái của Vân Định Quyền, Úy Trác không thích nàng cũng là chuyện đương nhiên, đến lúc đó có khi nào hắn sẽ gây khó dễ cho nàng không? Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy hơi lo lắng.

Vì lúc chiều ngủ nhiều quá nên buổi tối Vân Phỉ không hề buồn ngủ. Nàng xách một ngọn đèn đi ra hậu hoa viên, bước lên mái đình trên hòn núi giả.

Nàng ngồi đó, ngắm bầu trời đầy sao và vầng trăng non, lòng không khỏi nhớ tới mẹ và A Tông. Cha đã xưng đế, có lẽ đã phái người về đón mẹ và A Tông lên kinh thành.

Nàng vẫn luôn ủng hộ cha chính là vì muốn có một ngày như vậy: cha hoàn thành tâm nguyện, mẹ khổ tận cam lai. Nhưng không ngờ chuyện lại thành thế này. Bây giờ, bên cạnh cha có Lâm Thanh Hà, có Triệu Hiểu Phù, còn có Anh Thừa Cương. Sau này có lẽ còn có rất nhiều người mà nàng không ngờ tới.

Lâm Thanh Hà có đại ca Lâm Thanh Phong chống lưng; Triệu Hiểu Phù là người trong lòng của cha; mẹ nàng thì hoa tàn ít bướm, lại không có thế lực gì, ngôi vị hoàng hậu làm sao có thể tới phiên mẹ. A Tông thì càng không cần nói tới, trước nay cha không thích nó, có Anh Thừa Cương thì ngôi vị thái tử không cần phải mơ tới.

Vân Phỉ càng nghĩ càng cảm thấy buồn bực và phẫn nộ. Cảm thấy không đáng cho mẹ, lo lắng cho A Tông.

Vừa nghĩ tới sự thù hận của Anh Thừa Cương đối với mình và A Tông, lòng nàng càng cảm th