
ng son cãi nhau đầu giường, làm hòa đuôi giường mà.” Bà lão thấy diên mạo của Vân Phỉ và Triệu Sách đẹp như trong tranh, lại cưỡi chung một con ngựa thì cứ tưởng là một đôi vợ chồng, cười ha hả rồi giảng hòa cho họ.
Vân Phỉ nhìn chiếc giường kia, lòng thầm sợ hãi, cứ ngồi bên bàn, mặt hơi căng thẳng.
Đương nhiên Triệu Sách biết nàng đang nghĩ gì, hừ một tiếng khinh thường. “Cô tưởng là ta sẽ chạm vào cô sao? Đúng là tự mình đa tình. Nếu không vì trả thù cha cô thì ta sẽ có hứng thú với cô chắc? Cô đẹp hơn ta sao chứ?”
Vân Phỉ vốn đang rất lo lắng, khi nghe được câu cuối cùng thì không nhịn được mà cười phì một tiếng, quay mặt đi.
Triệu Sách hừ lạnh: “Không muốn chết thì mau đi ngủ đi. Lão tử không ngủ cả đêm rồi, đâu rảnh mà giằng co với cô.” Nói xong, hắn kéo Vân Phỉ lên giường, sau đó cởi thắt lưng của nàng ra.
Vân Phỉ vừa thở phào nay lập tức khẩn trương, không ngừng giãy giụa: “Buông ra, ngươi làm gì vậy.”
Triệu Sách sa sầm mặt, không nói một tiếng, giật mạnh thắt lưng của nàng, sau đó trói hai tay của nàng lại, rõ ràng là sợ nàng nhân lúc hắn ngủ mà bỏ chạy.
Hai cổ tay bị đốt phỏng lại đau khiến Vân Phỉ phải hít hà, nhưng chỉ cần hắn không chạm vào nàng thì chút đau đớn này có là gì đâu.
Quả nhiên Triệu Sách không có hứng thú chạm vào nàng, chỉ nằm quay lưng về phía nàng mà ngủ.
Vân Phỉ lo lắng được một lúc, sau đó thì thả lòng người. Suốt một ngày một đêm nàng gần như là không ngủ, Triệu Sách cũng vậy nên hai người đều rất mệt mỏi và buồn ngủ, gần như vừa đặt đầu xuống gói là ngủ ngay, thậm chí không nói với nhau câu nào.
Có lẽ là vì quá mệt nên Vân Phỉ ngủ một giấc thật dài cho đến khi trời sáng, bị hương thơm của thức ăn ở bên ngoài làm tỉnh giấc.
Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy một gương mặt anh tuấn đang đưa về phía mình. Đôi mắt hơi xếch lên với một góc độ hoàn mĩ, đôi mày rậm, sống mũi cao, làn da gần như không chút tì vết, bóng loáng mịn màng còn hơn cả con gái. Nhưng những sợi râu lún phún vừa mọc dưới cằm lại khiến cho gương mặt xinh hơn cả con gái này có vẻ nam tính.
Mặt Vân Phỉ chợt nóng lên như bị giội nước sôi. Không biết từ khi nào, trong lúc ngủ nàng đã quay mặt về phía Triệu Sách, hai người mặt đối mặt, khoảng cách không đến nửa thước. Chưa hết, chân phải của nàng còn gác lên chân trái của hắn. Nàng vội vội vàng vàng lấy chân xuống.
Triệu Sách mở mắt ra, nhìn nàng rồi hừ lạnh: “Lão tử bị cô đè cả đêm, cô ngủ y như heo ấy.”
với tính cách của Vân Phỉ, nếu bị người ta mắng là heo thì sớm đã nhảy dựng lên nổi đóa rồi. Nhưng bây giờ bị hắn bắt giữ, đánh không lại, chạy cũng không được nên đành phải cố nhịn, cúi đầu không nói.
Triệu Sách mắng xong, thấy nàng im lặng không tranh luận thì cảm thấy hết thú vị. Dáng vẻ cúi đầu ngoan ngoãn của nàng làm hắn nhớ tới muội muội Hiểu Phù. hai người đều có gương mặt trái xoan, lúc cúi đầu thì hơi hơi giống nhau.
Ánh mắt hắn nhìn vào cổ nàng. Trên làn da nõn nà có một vết thương đã đóng vảy, giống như trên một bức tranh đẹp hoàn hảo lại có một nét bút bị lạc. Hắn dời mắt đi, cởi thắt lưng trói tay nàng ta.
Hắn nhảy xuống giường, ném lại một câu lạnh như băng: “Mau đi ăn cơm, ăn xong thì đi tiếp.”
Vân Phỉ xoa xoa cổ tay, chỗ ấy vốn bị đốt phỏng, hôm qua lại bị trói cả đêm thì bắt đầu có vẻ thêm nghiêm trọng, càng thêm đau nhức.
Bữa sáng của bà lão rất đơn giản, nhưng bụng đói thì ăn quàng, lạnh không chê áo rách, hai người đều ăn rất ngon lành. Ăn xong, Triệu Sách lập tức dẫn Vân Phỉ đi tiếp.
Lúc chạng vạng, hai người đến được Tấn Thành. Vừa vào thành, Vân Phỉ liền cảm thấy nơi này có gì đó khác với lần trước nàng đến, nhưng lại không biết chỗ khác biệt ấy là đâu.
Triệu Sách đến chợ mua một cái mũ có màn che, che từ đầu đến ngang hông Vân Phỉ.
Hắn cưỡi ngựa thẳng đến Lục phủ, muốn thám thính tình hình trước sau đó mới tính toán. Vân Phỉ nhìn mảng tường xanh ngói biếc quen thuộc, nhìn những đóa hoa hồng tường vi nở rộ trên đầu tường, lòng cảm thấy dâng lên nỗi vui mừng. Một tháng ở Lục gia còn hạnh phúc hơn là ở bên cạnh cha nhiều. Thứ hạnh phúc ấy giản đơn mà bình lặng, sự yêu thương chiều chuộng của Lục Thịnh đối với con cái làm nàng cực kỳ hâm mộ.
Nhưng điều bất ngờ là đi dọc theo mảng tường xanh được một đoạn thì đột nhiên có một mảng tưởng bị ngã, giống như là bị lửa thiêu, trên những viên gạch màu xanh đều là vết khói ám.
Vân Phỉ thầm cả kinh, ngay cả Triệu Sách cũng thấy bất ngờ, thúc ngựa chạy thẳng đến trước cửa phủ thì thấy cửa được đóng im lìm.
Triệu Sách xuống ngựa, hỏi một người gánh hàng đi ngang qua.
“Lục gia làm sao vậy?”
“Huynh là người ở nơi khác tới đúng không?” Người này nghe xong thì có vẻ ngạc nhiên. “Ngay cả chuyện lớn thế mà cũng không biết sao? Không lâu trước đây Lục gia xảy ra hỏa hoạn, nghe nói Lục lão gia dẫn người ta đến Tấn Châu rồi.”
Vân Phỉ giật mình, vội vàng hỏi: “Hỏa hoạn? Người của Lục gia không sao chứ?”
Người qua đường lắc đầu: “Chắc là không sao.”
Vân Phỉ thở phào, lòng bớt lo lắng, cười nói tiếng cảm ơn với người kia. Lão thái thái, Lục Thịnh, Lục Nguyên, Lục Kim, bốn người này Vân Phỉ