XtGem Forum catalog
Chiết Tẫn Xuân Phong

Chiết Tẫn Xuân Phong

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324700

Bình chọn: 9.5.00/10/470 lượt.

. Vân Phỉ chậm rãi chà xát mảnh vải trói trên tay vào trụ giường, cuối cùng cũng bứt ra được.

Nàng xoa xoa vùng da thịt bị tổn thương, lòng dâng lên một cảm giác chua xót. Giờ phút này Úy Đông Đình đang ở đâu? Nàng chưa bao giờ cảm thấy nhớ y da diết như lúc này.

Nhớ nhung, trong bóng đêm, giống như là một cái búa, cứ gõ từng nhịp từng nhịp vào tim nàng.

Nàng ngồi trong đêm đen, nghĩ về rất nhiều chuyện trước kia. Từ lần đầu tiên gặp y, nàng đã có ấn tượng không tốt, cứ luôn cho rằng y tốt với nàng chẳng qua là vì nàng là con gái của Vân Định Quyền, y chỉ muốn mượn sức của cha nàng mà thôi. Trong tiềm thức nàng không muốn tin những gì y nói, bởi vì nàng đã thấy quá nhiều sự dối trá và bạc bẽo từ cha nàng. Nàng không bao giờ dám tin những gì đàn ông nói nữa. Mãi đến thời khắc y đưa nàng trở lại bên cạnh cha, nàng mới biết y thật lòng với mình.

Nàng chìm đắm trong hồi ức, dần quên đi nỗi đau đớn trên cổ tay. Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng vó ngựa, cắt dứt dòng suy nghĩ của nàng.

Chẳng lẽ là cha phái người đến? Nàng vui mừng quá đỗi, lập tức đứng dậy.

Đột nhiên, cửa bị đá văng ra, Triệu Sách đã quay lại, bước nhanh tới lôi nàng ra khỏi phòng. Bên ngoài rất hỗn loạn, thuộc hạ của Triệu Sách đang vác binh khí, hộ tống Triệu Hiểu Phù chạy ra cửa.

Triệu Sách hét lớn: “Hộ tống quận chúa đi trước.”

Triệu Sách kéo nàng ra khỏi nhà sau, đáng tiếc cả khu nhà này đã bị bao vậy, muốn đánh chém để thoát khỏi vòng vây hoàn toàn là mơ mộng hão huyền.

Triệu Hiểu Phù đứng trước sân, sắc mặt trắng bệch như tuyết, thân hình mảnh mai nhu nhược hơi run run, dáng vẻ yếu ớt ấy đúng là đẹp như tiên nữ.

Ánh lửa sáng ngút trời, Vân Phỉ nhìn qua vai Triệu Hiểu Phù, không ngờ người cầm đầu đang ngồi trên ngựa lại chính là Anh Thừa Cương.

Vân Phỉ nhất thời nghi hoặc, rồi lại cảm thấy thất vọng. Hắn không phải là võ trạng nguyên mà Úy Trác rất tín nhiệm sao? Lẽ nào không phải cha phái người đến cứu nàng mà là Úy Trác?

Anh Thừa Cương quét mắt nhìn Vân Phỉ một cái rồi lạnh lùng nhìn Triệu Sách: “Tướng quân có lệnh, nếu ngươi đầu hàng thì nể tình quận chúa, sẽ tha cho ngươi tội chết.”

Vân Phỉ nghe được câu này thì giật mình, rồi hiểu ra ngay lập tức. Thì ra Anh Thừa Cương là người mà cha nàng cài vào triều đình, thảo nào khi nàng đề nghị cha phải báo thù cho A Tông thì ông ta chẳng ư hử gì.

Lẽ nào khi đó Anh Thừa Cương lấy A Tông làm đệm thịt là để đạt được sự tín nhiệm của Úy Trác, khiến Úy Trác tin tưởng tuyệt đối rằng hắn không có bất cứ quan hệ gì với Vân Định Quyền, nếu không thì sao dám lấy con trai Vân Định Quyền làm lá chắn?

Nghĩ thế, lòng Vân Phỉ chợt thấy tái tê. Mọi chuyện là chủ ý của cha hay Anh Thừa Cương tự ý làm bậy? Nếu không có sự đồng ý của cha thì sao hắn lại dám to gan như thế, dám lấy tính mạng của đứa con trai duy nhất của cha ra làm trò đùa?

Anh Thừa Cương tìm ra chỗ ẩn thân của Triệu Sách nhanh như thế, rõ ràng là cha giữ năm người đó lại để dùng vào ngày hôm nay. Hoặc có thể ông đã dự đoán được rằng Triệu Hiểu Phù sẽ chạy trốn nên cố ý để nàng ta lại Mãnh Trì, dụ thế tử của Tần Vương ra.

Nếu thật là thế thì sao phải để nàng lại? Để nàng lại để làm mồi sao? Nghĩ đến đây, Vân Phỉ chợt thấy đau lòng.

Rốt cuộc trong mắt cha thì nàng và A Tông là thứ gì? Là những quân cờ có thể lợi dụng giống như mẹ hay sao? Yêu ai yêu cả đường đi, bởi vì không yêu Tô Thanh Mai nên hai đứa con nàng ta sinh ra có cũng được mà không có cũng chả sao ư? Chết rồi thì thôi, dù sao còn cố vô số người khác có thể sinh con cho hắn.

Tim Vân Phỉ đau đớn và chua chát đến độ muốn nổ tung. Chút tình cảm cha còn còn sót lại với Vân Định Quyền cũng hóa thành một sợi lông ngỗng, nhẹ nhàng bay xa theo cơn gió.

Giữa lúc bi ai, nàng bỗng cảm thấy như trút được gánh nặng. Thế cũng tốt, hắn đối xử với mẹ con nàng như thế thì nàng không cần phải kiêng kỵ tình cha con gì nữa. Trong lòng hắn chưa bao giờ coi nàng là con gái thì sao nàng phải coi hắn là cha?

Triệu Sách thấy không thoát được nên đưa tay bóp ngay cổ họng Vân Phỉ, cười lạnh với Anh Thừa Cương. “Nếu ngươi không thả ta đi thì ta sẽ giết ả.”

Anh Thừa Cương thậm chí không thèm nhìn Vân Phỉ một cái, thản nhiên nói: “Cứ việc giết đi.”

Vân Phỉ cả kinh, khó mà tin được hắn lại có thái độ như vậy. Thuộc hạ của Vân Định Quyền, chưa có ai dám đối với nàng như thế. Chẳng hạn như Trần Hổ Thanh, thấy nàng bị bắt làm con tin thì cứ theo suốt dọc đường mà không dám manh động, sợ làm nàng bị thương thì không thể ăn nói với Vân Định Quyền.

Triệu Sách không giật mình, không dám tin Anh Thừa Cương lại coi thường sống chết của con gái Vân Định Quyền như thế. Hắn rút kiếm ra, kề lên cổ Vân Phỉ, lạnh giọng nói: “Ta nói lại lần nữa, nếu ngươi không thả ta đi thì ta sẽ giết ả.”

Anh Thừa Cương coi như không thấy thanh kiếm đặt trên cổ Vân Phỉ, chỉ ung dung nói ba chữ: “Ngươi giết đi.”

Thanh kiếm sắc lạnh tỏa ra hàn khí đáng sợ, còn mang theo mùi máu tanh, Vân Phỉ vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, không biết Anh Thừa Cương đang giả vờ không màng đến sống chết của mình hay là thật sư không để ý. Nàng càng