
t đó khiến cho thân thể cô không ngừng nóng lên.
Trời ạ, đây chính là hôn môi sao? Nó cũng giống như lời miêu tả trong tiểu thuyết sao, sẽ làm cho người ta ngây ngất, làm cho người ta say sưa sao?
Tống Thiên Tước dùng sức gặm mút môi mềm của cô, khuấy đảo tàn phá bừa bãi ở trong miệng của cô, giống hệt như muốn mút luôn hồn cô ra ngoài. Đầu lưỡi của anh giống như ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ tường thành non mềm trong miệng cô, làm cho đầu óc Vạn Linh Chi càng ngày càng mơ hồ không rõ, lý trí cũng càng ngày càng xa.
“Trời ơi! Nụ hôn của em, môi của em, thật giống như mật ngọt. . . . . .” Dù thế nào Tống Thiên Tước cũng không nghĩ tới mùi vị của cô lại tuyệt vời hơn cả dự đoán, khiến cho anh khó kìm nén tình cảm của mình.
Lúc anh nhẹ nhàng nỉ non bên tai Vạn Linh Chi, giọng nói khàn khàn lại phát ra từ tính cực kỳ hấp dẫn.
Nhưng mà suy nghĩ của Vạn Linh Chi đã sớm bay tới phương xa, không còn nghe thấy anh nói cái gì nữa rồi. Toàn bộ giác quan trên cơ thể đều bắt đầu dao động theo nụ hôn của anh, nhẹ nhàng như đang bước đi trên bông.
Vạn Linh Chi cảm thấy thân thể cô đã bắt đầu nóng lên vì nụ hôn của anh, càng làm cho cô không kìm lòng được mà run rẩy. Khi bị sự quyến rũ tràn đầy nam tính của anh xâm lược, cô bắt đầu không tự chủ được mà đáp lại Tống Thiên Tước.
“A. . . . . . Không. . . . . .” Giác quan mạnh mẽ quá mức đánh thẳng vào cô, khiến cho cô sợ hãi.
“Linh Chi! Đừng kháng cự anh! ừng sợ! Anh sẽ làm cho em cảm nhận được niềm vui sướng trước nay chưa từng có!” Tống Thiên Tước kéo cả người cô lên giường, đồng thời đè thân thể của mình lên người cô. Thân thể như lửa nóng còn có tình triều như cơn sóng cuồng nhiệt, lại khiến cho cô sắp hít thở không thông lần nữa, cũng khiến cho cô không thể động đậy.
“Em. . . . . . sợ. . . . . .” Vạn Linh Chi rụt rè nói, không biết nên làm như thế nào.
“Đừng sợ, có anh ở đây.” Đây là quá trình cần phải trải qua, hiện tại muốn dừng lại đã là chuyện không thể nào. Anh vừa trấn an cô, vừa dùng tay trái vuốt ve thân thể của cô, dẫn tới cho cô một loạt run rẩy.
“Ưm. . . . . . A!” Vạn Linh Chi không nhịn được bật ra một tiếng thở gấp, bởi vì tay của anh bắt đầu thăm dò vào trong từ phía dưới áo ngủ của cô. Hơn nữa còn đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, cách bra viền tơ nhẹ nhàng xoa nắn đầu vú nhạy cảm của cô.
“A!” Cô căng thẳng cắn môi dưới, lúc muốn kháng cự lại sự đụng chạm của anh, thì cảm giác tê dại làm có người ta ngượng ngùng đó, lại khiến cho trong lòng cô có một chút mong đợi.
“Anh sẽ từ từ, em thả lỏng đi! Ngoan!” Anh nhẹ nhàng trấn an ở bên tai cô, chưa từng có một người con gái nào có thể khiến cho anh lo lắng như thế. Anh mở miệng ngậm vành tai xinh xắn, mềm mại của cô, dùng răng nhẹ nhàng gặm, cắn.
“Này!” Cái miệng nhỏ nhắn của Vạn Linh Chi khẽ bật ra tiếng rên rỉ nhỏ xíu, toàn thân dần dần nóng lên khiến cho lý trí của cô càng ngày càng trôi xa.
“Không ngờ em gầy như vậy, nhưng chỗ nên lớn thì tuyệt đối không nhỏ chút nào.” Tay của anh dùng sức vuốt ve bộ ngực sữa mềm mại của cô, dịu dàng nói lời mập mờ ở bên tai cô.
Vạn Linh Chi nghe thấy lời trêu chọc của anh, liền quay mặt sang chỗ khác không dám nhìn anh, điều này thật sự là quá mắc cỡ!
“Đừng xấu hổ, chúng ta là vợ chồng, những lời này cũng chỉ có hai chúng ta nghe được, không phải sao?” Tống Thiên Tước biết cô dễ xấu hổ, lại cố ý to gan khuyên cô như vậy. Ha ha, anh cảm thấy mình thật sự là quá xấu xa rồi.
“A!” Anh nhẹ nhàng vuốt ve đầu vú của cô, một trận run rẩy xông tới khiến cho Vạn Linh Chi không nhịn được hét lên một tiếng chói tai. Sau khi ý thức được tiếng hét cực kỳ mắc cỡ của mình, cô lập tức lấy tay che miệng của mình lại.
“Không được che, anh thích nghe tiếng rên mềm mại của em.” Anh bá đạo chặn bàn tay nhỏ bé muốn che miệng của cô lại, anh thích nghe tiếng rên rỉ mềm mại, non nớt của cô, phảng phất giống như âm thanh tự nhiên, cực kỳ tuyệt vời.
Khuôn mặt của Vạn Linh Chi căng lên đỏ bừng, ngượng ngùng đến mức muốn độn thổ cho xong.
“Anh sẽ không để ý tới tiếng rên của em, em muốn rên như thế nào cũng được.” Anh nói chuyện, giọng điệu cực kỳ tà ác, bắp đùi săn chắc gắt gao để ở giữa hai bắp đùi trắng nõn của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Em. . . . . . Em. . . . . .” Cô hổn hển thở gấp, không nói hết được một câu hoàn chỉnh. Thân thể nhạy cảm mềm mại của cô bị đè ép dưới lồng ngực rắn chắc của Tống Thiên Tước, thân thể anh không ngừng tỏa ra nhiệt độ nóng bức và hơi thở nam tính, khiến cho cô muốn xem như không thấy cũng không được.
“A!” Thân thể Vạn Linh Linh trở nên mềm yếu không có sức lực, bên trong cơ thể nổi lên một loại cảm giác giống như có một dòng điện chạy tán loạn, càng ngày càng mãnh liệt, rồi lại dâng lên một loại cảm giác trống rỗng khó hiểu, khiến cho cô bứt rứt, vặn vẹo thân thể mềm mại.
Chiếc lưỡi nóng bỏng của Tống Thiên Tước lại càng không ngừng liếm láp qua lại giữa khuôn mặt và thân thể của cô, khiến cho toàn thân cô không chỗ nào là không run rẩy, hô hấp cũng không tự chủ mà trở nên nhanh hơn.
“Anh. . . . . . Anh. . . . . .”
“Gọi tên của anh.” Tống Thiên Tướ