
.
Giờ khắc này, lúc hắn nhìn cô, hắn biết mình đã chần chờ quá lâu rồi.
Hắn không thể để cô cho rằng đi theo hắn là an toàn nữa, loại ảo giác này rất nguy hiểm.
Hắn phải đưa cô đi.
Hắn bắt buộc mình nhìn ra chỗ khác, xoay người đi tìm Cổ Mã.
***
Hắn đá người tân binh kia.
Bởi vì lạnh nên hắn thở ra khói trắng, khiến người ta tưởng rằng hắn đá rất mạnh. Nhưng cô biết đó đều là vết thương da thịt mà thôi, không tổn thương đến gân cốt. Từ trước đến nay hắn luôn biết cách điều khiển sức lực.
Bị hắn đánh còn tốt hơn để đám kỵ binh máu lạnh kia chơi đùa. Nô lệ nào mà rơi vào tay bọn chúng, bọn chúng vui thì sẽ buộc vào sau ngựa kéo đi; nếu không vui, một cái quất cũng đủ lấy mạng người.
Cô đã chữa cho vài người. . . Chẳng biết từ lúc nào mà mọi người bị thương sẽ lại đến tìm cô.
Cô không phải đại phu, nhưng ở trong doanh nô lệ thì không thể kén chọn.
Nhưng bọn họ không biết rằng chút kiến thức y dược cô có đều là do hắn giả vờ vô ý dạy cô.
Không có ai bị thương nhiều bằng hắn, cũng không có ai biết cách chữa thương rõ ràng bằng hắn, lại càng không có ai biết cách đánh cho người khác thâm tím mặt mũi nhưng lại không ảnh hưởng đến một cái xương như hắn.
Lúc hắn dừng lại, hắn giương mắt nhìn cô, khóe mắt hơi giật giật.
Lúc ấy, cô bỗng nhận ra mình sai lầm rồi.
Cô không nên nhìn hắn, cô không nên không biết sợ như thế, cô phải tỏ ra sợ hãi mới đúng.
Nhưng cô biết là không kịp nữa rồi.
Hắn quay đầu đi, cô biết hắn đã có quyết định.
Tối hôm đó, hắn ăn cơm xong nhưng không lau binh khí của hắn như mọi hôm mà lại ngăn cản cô dọn dẹp bát đĩa, đứng dậy nói.
“Đừng dọn.” Hắn dắt đao bên hông, không thèm nhìn cô một cái đã đi ra ngoài, chỉ bỏ lại một câu, “Đi theo ta.”
Cô hơi sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Ban đầu, cô không biết hắn muốn làm cái gì, nhưng hắn mang cô ra khỏi doanh nô lệ, qua vài doanh đội, đi thẳng đến đầu kia nơi đóng quân.
Sau đó, khi cô nhìn thấy hắn đi về phía nơi đóng quân, thấy lá cờ kia, cô chợt hiểu ra hắn muốn làm gì. Đó là Doanh lương thực, là địa phận của tên quan binh Mông Cổ giống hệt gian thương Cổ Mã kia. Cô tức giận, sải bước đuổi theo hắn, quên cả quy định đi theo phía sau cách hắn ba bước, túm lấy cánh tay hắn, chất vấn.
“Ngươi muốn bán ta?”
Hắn vung tay định tát cô một cái, đến gần mặt cô lại đột nhiên khựng lại.
Chết tiệt, hắn không xuống tay được.
Hắn chửi thầm một tiếng, nhanh chóng đổi thành túm lấy vạt áo cô, lôi cô về phía trước, tức giận mắng.
“Thằng oắt con, không biết đi sao? Ông đây cũng không phải gậy chống của mày!” Hắn vừa nói vừa kéo cô đi nhanh về phía trước. Cho đến khi rời khỏi cửa lớn doanh đội vừa rồi, đến góc tối ở chỗ rẽ mới buông cô ra.
Cô tức giận, trừng mắt nhìn hắn, thậm chí to gan hỏi lại.
“Ngươi muốn bán ta?”
Cơn tức xộc lên não, hắn bật thốt lên: “Cô là nô lệ của ta, ta muốn làm gì cô chẳng được….”
“Bốp!” Cô tát hắn một cái.
Hắn không tránh, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Không phải không tránh được, cô biết, hắn cố để cô đánh.
“Cho nên, đây là phản kháng tốt nhất cô có thể nghĩa ra được sao. Khi cô có cơ hội, cô chỉ có thể tát ta một cái?” Hắn lạnh lùng nhìn cô, tàn khốc nói: “Cô muốn báo thù? Mẹ nó, cô vốn chẳng thể nào giết người được! Cho dù bây giờ ta đưa đao cho cô, cô cũng không làm được.”
Hổ thẹn, phẫn nộ cùng trào dâng, cô rút cây đao bên hông hắn, quoắc mắt bổ về phía cổ hắn.
Hắn không hề động đậy, hoàn toàn không tránh, không nâng tay cướp đao, ngay cả chớp mắt cũng không.
Lưỡi đao sắc nhọn đặt lên cổ hắn, cắt ra một vết máu.
Cô đáng lẽ phải giết chết hắn, chém mạnh một nhát, chỉ cần một nhát là tốt rồi, cô có thể báo thù cho mẹ. Cô đã nhìn thấy trên chiến trường, chỉ cần dùng đao tấn công nơi này, máu sẽ phun ra rất nhiều, người bị chém sẽ chết ngay tại chỗ. Nhưng hắn không tránh, không phản kháng, mà cô không thể xuống tay được.
Cô không biết vì sao hắn không tránh, không phản kháng, không đánh cô ngã xuống đất, không đoạt lại thanh đao này. Cô trừng mắt nhìn người đàn ông trước mắt, hắn rũ mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt không hề có chút sợ hãi nào.
Lưỡi đao sắc bén bị hắn mài đến trắng sáng dính sát mạch máu trên cổ hắn. Cô nắm chặt chuôi đao, lại vẫn không thể nào ra tay được. Cô hít vào, lại hít vào, rõ ràng chỉ cần lại nhấn sâu một chút, cắt đứt mạch máu đang khẽ giật giật kia, sau đó rút đao lại là cô sẽ được như ý, nhưng cô lại không thể nào làm được.
Chỉ có tay nắm chuôi đao là hơi run rẩy.
“Cô không làm được.”
Giọng nói trầm thấp vang lên, rõ ràng không lớn nhưng cô lại như nghe thấy tiếng sấm.
Người đàn ông ở trước mặt rũ mắt nhìn cô, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp không tên, nhưng trong nhiều cảm xúc như vậy lại không có cái gọi là sợ hãi.
“Ngươi nghĩ rằng ta không giết được ngươi sao?” Cô tức giận đè mạnh cây đao một chút.
Chất lỏng đỏ tươi trào ra, nhuộm đỏ lưỡi dao, một giọt chầm chậm trượt xuống.
Chỉ như thế đã làm cho lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, trong lòng không hiểu sao bỗng cảm thấy chua xót, mềm nhũn.
Nhưng người đàn ông trước mắt còn chẳng thèm nhíu mày, chỉ chậm rãi nói: “Từ bỏ đi, cô