
ém tới, giọng lạnh lùng nói: “Nếu ăn không đủ no, chạy còn không nổi, sao có thể săn thú được? Hơn nữa nếu chúng chết, ta sẽ phải huấn luyện đám mới, rất phiền.”
Tiếng bạc trong túi vải kêu leng keng, nhưng tên Mông Cổ kia vẫn mở nó ra, lấy một thỏi bạc cắn thử một cái. Sau khi chắc chắn độ tinh khiết của nén bạc, hắn còn cẩn thận đếm số lượng bên trong, vừa lòng cất kỹ đống bạc rồi cười cười nốc hết chỗ sữa ngựa còn lại.
“Rất vui được làm ăn với ngươi, lương thực ngươi cần, ta sẽ cho người trực tiếp đưa tới.”
Cô không thể tin những gì mình vừa nghe thấy, không thể tin những gì mình nhìn thấy, nhưng người kia quả thật đã nói như vậy, cũng đã nhận bạc.
Chẳng trách doanh trại nô lệ của quái vật không thiếu lương thực, chẳng trách doanh trại nô lệ khác có người gầy như củi khô, chẳng trách doanh trại khác lại nhiều người chết như vậy.
Ăn không đủ no thì đánh giặc thế nào được?
Nhưng quân Mông Cổ không quan tâm, nô lệ vốn là để đứng trước tiền tuyến chịu chết, làm tiêu hao tên, sức chiến đấu của quân địch, chờ kẻ địch mệt mỏi, quân chính quy mới tấn công, một lần là thắng.
Nhưng hắn quan tâm, hắn quan tâm cho nên mới mua lương thực cho họ ăn no.
Nhận ra điều này khiến cô không khỏi khiếp sợ.
Ai cũng nói hắn yêu tiền, hắn chặt đầu tướng địch nhận thưởng, kiếm tiền lại không nỡ tiêu. Ai biết được rằng hắn đem tất cả tiền đi mua lương thực.
Hắn là quái vật, là quái vật. . .
Cô không thở được.
“Đúng rồi.” Trước khi đi Cổ Mã xoay người lại nhìn hắn cười.
“Đã quên chúc mừng ngươi, trận tấn công vừa rồi đánh rất đẹp, làm cái tên Lạp Tô kia tức muốn chết. Hắn vốn muốn chờ vào ủng thành nhặt xác cho ngươi đấy. Người như ngươi chỉ làm Bách phu trưởng thật sự là quá lãng phí nhân tài.” Khóe miệng Cổ Mã cong cong, tiếc nuối nói: “Đáng tiếc ngươi không phải là người Mông Cổ, nếu không thì đã sớm leo lên chức tướng quân rồi.”
Mặt hắn vô cảm nhìn người kia, chỉ thản nhiên nói: “Ta chỉ cần có cơm để ăn, có lều để ngủ là đủ rồi.”
Tên Mông Cổ đi ra. Trước khi hắn ta ra ngoài, cô vội núp vào một bên, chờ hắn ta đi rồi mới mang nước vào trong lều.
Quái vật đang lau binh khí của hắn, tất cả binh khí của nô lệ trong doanh trại đều do Ba Ba Hách mắt chột quản lý, chỉ có lúc chiến đấu mới phát binh khí cho nô lệ. Nhưng hắn không phải nô lệ, trong lều của hắn có đao có thương, có cung có tên, thậm chí hắn còn có một cái rìu trăm cân. Nhưng hắn chưa bao giờ để cô chạm vào binh khí của hắn, dù là áo giáp, đao kiếm, cung dài, mũi tên, hay là cái rìu nặng kia.
Hắn không tin ai cả, đương nhiên cũng không tin cô, hắn biết cô sẽ giở trò.
Cô vứt thêm một miếng phân khô vào trong lò, thấy hắn đang bôi dầu lên đao, động tác của hắn rất cẩn thận, hắn giữ gìn vũ khí bảo vệ bản thân rất tốt.
Hắn nhận ra ánh mắt của cô, ngước mắt lên nhìn.
Mắt hắn rất đen, rất nóng, giống một thanh đao cắm vào mắt cô, làm lòng cô kinh hãi.
Không biết vì lý do gì, cô vội vàng nhìn ra chỗ khác, rời khỏi bên lò, cách xa hắn. Cô quay về vị trí của mình, đưa lưng về phía hắn cuộn mình thảm nỉ.
Cô nghe thấy tiếng hắn mài đao, lau áo giáp, nghe thấy hắn thu dọn vũ khí, nghe thấy hắn bắt đầu giã thuốc.
Giờ cô đã biết dược thảo không nhất thiết phải rang lên nghiền thành bột, nhưng vì hắn muốn để cô mang đi phát cho những người đó nên xay thành thuốc bột sẽ dễ cất, dễ mang theo hơn chứ dược thảo này cũng không phải tùy tiện là có thể hái được.
Hắn không phải là người tốt, cũng không nên làm người tốt. Là kẻ cầm đầu nô lệ, hắn phải làm kẻ ác, làm một quái vật khiến tất cả nô lệ sợ hắn, biết sợ hắn thì mới có thể giữ được tính mạng.
Cho nên hắn không trực tiếp phát thuốc mà hắn để cô làm.
Cô không biết hắn mua lương thực cho nô lệ, không muốn biết hắn hành hạ họ là để rèn luyện, không muốn biết suy nghĩ của hắn đằng sau sự hung ác tàn khốc kia.
Cô không muốn biết hắn còn có trái tim.
Cô phải giữ chặt suy nghĩ hắn là con quái vật.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không thể không nhìn thẳng vào sự thực là hắn không thật sự máu lạnh.
Hắn giúp đỡ cô.
Hắn nói hắn sẽ không đỡ cô nhưng hắn vẫn vươn tay ra, tuy bằng cách thức thô bạo, nhưng hắn không để cô ngã ngoài lều.
Cô tự nhủ với bản thân mình, đó chỉ là hắn diễn trò thôi.
Chính hắn đã nói, hắn chán, muốn nhìn xem cô có thể sống trong trại nô lệ này bao lâu. Nhưng cô biết đó không phải là lời thật lòng, không phải sự thật. Nếu thật sự như thế, có lẽ hắn đã không cần phải cảnh cáo cô, không cần dạy cô cách cản tên, không cần đỡ cô, không cần bôi thuốc chữa thương cho cô, không cần cùng cô ngâm mình trong nước suối lạnh thấu xương. . . . Nếu hắn thật sự máu lạnh, hắn sẽ in dấu ấn nô lệ cho cô. Sau đó cưỡng bức cô rồi vứt cô cho những người khác.
Cô không hiểu vì sao hắn lại cứu cô, hắn biết rõ cô sẽ tìm cơ hội giết hắn. Hắn nói là vì hắn cần chân sai vặt, nhưng tìm chân sai vặt chỗ nào chẳng được? Cả trại nô lệ đều là chân sai vặt của hắn . . . . .Tiếng giã thuốc đã ngừng.
Cô nghe thấy tiếng hắn bưng thùng nước và bát thuốc đi tới, nghe thấy hắn ngồi xuống phía sau mình, tim bỗng nhiên đập nhanh hơn. Cô muốn