Duck hunt
Chiến Lang

Chiến Lang

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322711

Bình chọn: 8.00/10/271 lượt.

sau đó bản năng sinh tồn khiến hắn hoảng sợ gào thét với thủ hạ.

“Còn thất thần làm cái gì? Giết nó! Mau giết nó! Bắn tên! Mau bắn tên! Làm thịt nó!”

Nghe ông ta ra lệnh, các tướng sĩ lập tức tỉnh táo lại, ào ào giơ đại đao, cầm cung tiễn trường thương, bắn về phía quái vật màu đen kia.

Nó không nhảy ra, chỉ di động thân thể, dùng thân thể cao lớn bảo vệ cô, vung đầu há miệng cắn gãy tất cả mũi tên và thương bắn tới.

Nó dùng đôi mắt đen hung dữ trừng Biệt Nhi Ca, như muốn xông lên. Biệt Nhi Ca trong lòng kinh sợ, nhưng các tướng sĩ bên ngoài kịp thời cầm đao xông vào, giương cung bắn tên. Tú Dạ thấy thế, không kịp suy nghĩ, hoảng hốt giơ hai tay, che chở phía sau nó.

“Không!”

Nó lập tức quay đầu lại, cắn lấy người con gái biết chế tạo Hắc Hỏa, lấy thân thể xé rách lều lớn, công cô xông ra ngoài, để lại một lỗ thủng lớn cho gió mưa hắt vào.

Mọi người chưa kịp hoàn hồn chỉ biết nhìn nhau, từ đầu tới cuối cũng không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ có Biệt Nhi Ca biết mình vừa nhặt về một cái mạng.

Nhìn lỗ thủng do con thú hoang tạo ra cùng lều vàng đã bắt đầu nghiêng ngả sắp đổ, sắc mặt Biệt Nhi Ca trắng bệch, thở phì phò, giấu bàn tay không ngừng run rẩy ra phía sau, quát.

“Còn không mau đuổi theo! Giết cho ta! Giết con ác sói đó cho ta! Ai có thể giết con thú hoang ấy, ta thưởng vạn lượng hoàng kim! Đặc biệt đề bạt làm tướng quân!”

Các tướng sĩ nghe vậy, vội vàng mạo hiểm mưa gió xông ra ngoài.

Nhưng con sói đen ấy đã sớm mang theo người con gái kia xông vào mưa rền gió dữ tối đen, biến mất không còn tung tích.

***

Khi nó quay đầu há miệng cắn cô, cô còn tưởng rằng mình sẽ chết.

Nhưng nó chỉ ngậm chặt cô, răng sắc không cắm vào thân thể cô, không xé xác ăn thịt cô.

Con sói đen khổng lồ ấy chỉ ngậm lấy cô, phá tan lều vàng, chạy như bay trong mưa gió. Tốc độ của nó quá nhanh khiến cô không phân biệt nổi được đông nam tây bắc.

Cô thậm chí không biết vì sao mình lại hét lên, vì sao lại cản tên cho nó. Lúc ấy, thân thể của cô tự hành động, mở miệng liền hô.

Nó chạy khỏi mưa gió, chạy khỏi đêm tối.

Khi nó ngừng lại, cô có thể thấy mặt trời bắt đầu ló rạng ở đường chân trời phía xa.

Sau đó, nó thở phì phò, đặt cô xuống, há miệng buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng để cô xuống đất. Cô vội vàng ngồi dậy, sợ hãi nhìn con sói đen ấy.

Nó nhìn cô, sâu trong đôi mắt đen tràn ngập đau khổ khó diễn tả bằng lời.

Nhìn con sói lớn trước mắt, Tú Dạ run rẩy. Cô vẫn thấy sợ hãi, cũng vô cùng hoang mang.

Cô không biết con sói này từ đâu mà đến, không biết vì sao nó lại mang cô đến nơi đây, không biết vì sao nó lại nhìn cô như vậy.

Gió chợt nổi lên, thổi bộ lông nó bay lên.

Mặt trời dần ló rạng ở phía đông xa xôi, tỏa ra một chút ánh sáng, chiếu lên người con sói đen khổng lồ đáng sợ.

Nó ngẩng đầu lên, lùi về sau một bước.

Giây phút ấy cô thấy dưới bộ lông dày dưới cổ nó lóe chút ánh sáng.

Đó là một đồng tiền, vì cổ nó quá to nên dây da căng hết cỡ, thít chặt lấy cổ nó.

Nếu không phải bởi vì nó rất cao lớn, nếu không phải bởi vì chân cô mềm nhũn đứng không được, nếu không phải bởi vì cô ngửa đầu nhìn nó, nếu không phải vừa khéo có gió làm bay lớp lông dày dưới cổ, nếu không phải bởi vì mặt trời ló rạng đúng lúc này, chiếu rọi lên đồng tiền, cô tuyệt đối sẽ không thấy được đồng tiền đeo trên cổ nó.

Cô nhìn dây da siết chặt cổ nó, nhìn đồng tiền cũ kỹ, nhìn con dã thú xinh đẹp lại đáng sợ trước mắt, tim bỗng đập điên cuồng.

Không thể nào, không thể nào, nhưng. . .

“Trương Dương?”

Cô run rẩy, nghe thấy mình khàn khàn nói.

Con ngươi nó co rút lại, thân thể cứng đờ.

“Là chàng sao?” Cô không thể tin được nhìn chằm chằm dã thú khổng lồ phía trước, hỏi.

Giây phút ấy, nó bừng tỉnh, sau đó đột nhiên nhe răng với cô. Nhưng cô có thể thấy, đau đớn như lửa thiêu đốt trong mắt nó, thiêu đốt trong mắt. . . Hắn.

Đó là mắt hắn, mắt người đàn ông kia, cô biết.

Khi mới gặp, hắn cũng dùng đôi mắt ấy, mang theo vẻ mặt hung dữ ấy, nhe răng trợn mắt với cô.

Hắn luôn như vậy, luôn dùng bề ngoài đáng sợ hù dọa người khác, che lấp tình cảm của hắn. Có lẽ cô điên rồi, người làm sao có thể biến thành sói? Huống hồ, cô tận mắt thấy hắn chết, bị trường thương xuyên qua người, không ai có thể sống sót nổi.

Không ai. . .

Nhưng đó là mắt hắn, mắt người đàn ông của cô.

Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết tại sao hắn lại biến thành như thế, nhưng cô biết nó là hắn, nhất định là hắn, nếu không đồng tiền ấy sao lại ở trên cổ nó?

Cô đứng lên, nó lại lùi về sau một bước.

Bước này khiến sợ hãi trong lòng biến mất hơn nửa, cô không nhịn được lại tiến lên một bước. Mũi nó thở gấp, lại nhe răng, trong cổ họng phát ra tiếng cảnh cáo trầm thấp, thân thể cao lớn tuy cong lên nhưng lại lùi về sau một bước.

Cô không biết mình lấy đâu ra can đảm, nhưng mắt nó, mắt hắn đau thương như thế, chứa đầy tuyệt vọng, cô không kìm chế được vươn tay về phía nó.

Nó rít gào ra tiếng với cô, hàm răng sắc nhọn ở ngay trước mắt cô.

Cô điên rồi, nhưng cô không rụt tay về, cô đã sớm mất đi tất cả, mặc dù chỉ có một phần ngàn vạn cơ hội, cho dù nó