
hông biết vì sao
làm người ta sinh ra ảo giác bọn họ kỳ thật là yêu nhau.
Lí Cẩn
cũng không ngủ tiếp, ngồi dậy xuống giường, đem quần áo hai người vất
lung tung trên mặt đất thu thập lại, xem giờ một chút, đã chạng vạng
rồi, bọn họ còn chưa ăn cơm trưa, Lí Cẩn có chút đói bụng, tuy rằng muốn gọi phục vụ khách sạn, nhưng nghĩ có thể đối phương có thể có an bài
khác, cậu liền từ bỏ ý tưởng này.
Nam nhân trên giường trở người, phát ra âm thanh không rõ, Lí Cẩn ngồi xuống mép giường, cúi người nhẹ
nhàng vuốt tóc đối phương, ôn nhu hỏi: “Sao thế?”
“………mấy giờ rồi?” Chu Sĩ Tranh mơ hồ hỏi, bộ dáng vẫn còn buồn ngủ.
“Gần 5 giờ rồi.”
Chu Sĩ Tranh thong thả bò xuống giường: “Em tắm chưa?”
“Chưa.”
“Anh vừa nãy không có giúp em rửa sạch bên trong.”
“Di………”
Lí Cẩn sửng sốt, lập tức theo sau Chu Sĩ Tranh đi vào phòng tắm. Tuy rằng
cơ thể không có cảm giác, nhưng nếu không rửa sạch, qua một đoạn thời
gian sẽ chảy ra, đến lúc đó nếu trước mặt công chúng nhất định sẽ rất
xấu hổ. Cũng may Chu Sĩ Tranh không có ác thú thích nhìn người ta tẩy
trừ, vọt vào phòng tắm rửa xong liền chạy ra, để lại cậu có không gian
một mình tẩy trừ. Lí Cẩn không tính toán để đối phương chờ đợi, cố gắng
dùng tốc độ nhanh nhất làm sạch cơ thể, sau đó liền mặc quần áo đi ra
ngoài. Chu Sĩ Tranh cầm áo khoác cậu đưa tới, đồng thời hỏi: “Em không
thoải mái sao?”
“A?”
“Mặt thực đỏ.”
Lí Cẩn thoáng
xấu hổ, tiếp nhận áo khoác mặc vào, vội vàng nói: “Không có việc gì, chỉ là nước có chút nóng thôi.” Cậu vội vàng thay đổi chủ đề: “Bây giờ làm
gì?”
“Đi ăn cơm.”
Tuy rằng trình tự tựa hồ có chút ngược, bất quá….. đây quả nhiên là hẹn hò a?
Từ khách sạn nghỉ ngơi, xong đi ăn tối rồi đi xem phim, nhìn sao cũng là
hành trình hẹn hò của tình lữ. Lí Cẩn phát hiện ra có chút kinh ngạc,
sau đó cũng nhanh chóng tiêu tan. Cậu nên sớm biết, nguyện ý dùng tiền
để mua bạn trai chứ không phải trai bao, ở phương diện tình cảm ít nhiều cũng có nhu cầu, nhìn qua Chu Sĩ Tranh thoạt nhìn không giống người
thiếu người yêu thích, nhưng có nhu cầu tình cảm cũng không có gì đáng
trách.
Xem bộ phim kinh dị không có chút đáng sợ nào, nhưng ở
trong rạp chiếu phim tối om, Lí Cẩn vẫn giữ vững chức nghiệp, thủy chung rúc vào trong lòng ngực đối phương giả vờ một bộ dáng sợ hãi, nhưng ỷ
lại vào tình nhân vẫn có thể đi. Xem xong bộ phim cũng đã hơi trễ, Chu
Sĩ Tranh lái xe về nhà. Lí Cẩn lần đầu ngồi trên xe đối phương, không
khỏi có chút tò mò, được sự đồng ý của đối phương mở ra ngăn chứa trước
mặt ghế phó lái, bên trong có nửa gói thuốc lá, một quyển tạp chí, một
cái kính râm, còn có một ít thứ linh tinh. Cậu đeo thử kính mắt một chút rồi bỏ xuống, cầm lấy tạp chí.
Chu Sĩ Tranh bỗng nhiên nói: “Kỳ
thật bộ dáng em đeo kính lúc trước cũng không khó khìn, vài năm nay đã
làm phẫu thuận chữa cận thị sao?”
Kính mắt trong tay rớt xuống trên đùi, Lí Cẩn không ý thức được vẻ mặt mình đã trở nên khẩn trương.
“Anh, anh biết……..”
“Phải.” Chu Sĩ Tranh thẳng thắng trả lời.
Cậu nhìn nam nhân trước mắt, miễn cưỡng áp chế kinh ngạc, duy trì trấn
định, trong lòng có vô vàn mối nghi ngờ. cuối cùng tất cả đều tập trung
vào một câu hỏi: “Anh…….là ai?”
Chu Sĩ Tranh cũng
không trả lời câu hỏi của cậu. Hai người về đến nhà, Chu Sĩ Tranh bảo Lí Cẩn tựa hồ có điểm bất an trở về phòng nghỉ ngơi, chính mình thì tiến
vào thư phòng, khóa cửa lại, ngồi xuống sô pha…….. cậu không nhận ra
anh. Lúc hai người gặp mặt nhau, Lí Cẩn lộ ra vẻ mặt hoàn toàn xa lạ,
Chu Sĩ Tranh đã phát hiện ra điểm này, đồng thời trong lòng cũng tràn
ngập tâm tình phức tạp. Anh cảm thấy may mắn vì cậu đã quên mình, đồng
thời cũng vì cậu đã quên mà cảm thấy không hài lòng, cảm xúc mâu thuẫn
tới cực điểm, bởi vậy anh có lúc sẽ hi vọng Lí Cẩn nhớ ra, có lúc lại hi vọng cậu quên hết mọi chuyện trong quá khứ.
Trong trí nhớ của Lí Cẩn, Chu Sĩ Tranh cũng không sắm vai diễn tốt đẹp gì, bị quên đi cũng
là chuyện đương nhiên, nhưng mà nghĩ tới những năm gần đây, chỉ có một
mình mình tâm tâm niệm niệm đối phương, nhớ rõ từng câu nói khi hai
người ở chung, anh còn có những cảm giác rất đặc biệt.
Bất quá
mặc kệ tâm tình của anh thế nào thì cũng không còn quan trọng nữa. Hiện
tại, anh đã có được cậu………….cho dù chỉ là tạm thời.
Nhớ lại buổi
chiều hai người phóng túng trong khách sạn, Chu Sĩ Tranh cảm thấy có cảm giác tâm dương khó nhịn, Lí Cẩn đại khái nghĩ rằng anh thích loại hình
nhu thuận, nên vẫn luôn biểu hiện rất ngoan ngoãn, mặc kệ bảo cậu làm gì cậu cũng sẽ không cự tuyệt, cho dù yêu cầu cậu nuốt tinh dịch không
sạch sẽ, cậu cũng không bài xích.
Lí Cẩn như vậy phi thường đáng
yêu, nhưng Chu Sĩ Tranh vẫn cảm thấy không được thỏa mãn. Anh muốn không phải cứ nhu thuận nghe theo, anh càng muốn có nhiều thứ bất đồng như Lí Cẩn, có lẽ là phản nghịch, có lẽ là lạnh lùng, có lẽ là ngây thơ, tóm
lại, anh muốn không phải là một con búp bê chỉ biết phục tùng. Bất quá,
điểm này hiện tại có lẽ còn chưa được, Lí Cẩn vẫn còn phòng bị với anh.
Cho dù đã lên giường vài lần, thậm chí còn