
Nhưng Bách Nghiêu Tân rất kiên nhẫn nhưng còn bé thì không. Bị lăn qua lăn lại vài lần, viên cầu nhỏ bắt đầu méo miệng, nước mắt ngưng lại trong đôi mắt, "Oa!" một tiếng khóc lên.
"Oa oa oa...." Viên cầu nhỏ hình như rất tức giận, lần này khóc càng dữ, bàn tay nhỏ bé múp míp nắm chặt, hai chân đạp loạn không ngừng.
Bách Nghiêu Tân bị khóc đến chóng mặt. Trời ơi! Trẻ con là sinh vật không cách nào khống chế được nhất trên đời này!
Viên cầu nhỏ mặc kệ chú mình nghĩ gì. cô bé vô cùng cái kỉnh, khóc lớn, mắt rung rung nhìn Quả Quả. Bé ngừng khóc một chút rồi lại quắt cái miệng nhỏ, vươn tay ra với Nhâm Quả Quả.
"Hu hức hu..." Hoàn toàn là dáng vẻ tủi thân, xin được ôm ấp.
"..." Nếu không phải viên cầu nhỏ không biết nói. Bách Nghiêu Tân thật muốn hỏi bé xem ai mới là chú ruột của nó! Bảo mẫu tói chưa đầy một giờ mà cô cháu gái nhỏ đã làm phản rồi.
Nhưng anh rất sợ tiếng khác của viên cầu nhỏ nên giao tã cho Nhậm Quả Quả "Mặc vào cho nó."
"Vâng ạ." cô vội vàng nhận lấy cái tã. Từ lúc viên cầu nhỏ này vươn tay ra với cô, cô đã sớm mềm lòng, muốn xông tới.
cô thả ba lô trong tay xuống rất tự nhiêm nhưng trước khi nó rơi xuống đất cô kiên nhớ rằng Bách Nghiên Tân rất ngăn nắp nên cô liếc mắt về phía anh.
Anh rất vừa lòng với việc rốt cuộc cô đã biết phép tắc. "Để trên sô pha cũng được."
"Vâng ạ." Nhậm Quả Quả thật cẩn thận đặt ba lô trên sô pha, cầm tã ngồi vào bên cạnh viên cầu nhỏ.
"Lại đây, Tiểu Bối Bối không khóc, mặc tã trước đã..." cô nâng cái mông nhỏ của viên cầu nhỏ lên, xoa phấn rôm rồi nhanh chóng chải cái tả ra.
"A a!" Viên cầu nhỏ hit hít lỗ mũi đot ủng, chớp chớp đôi mắt ngập nước, nín khóc, ngược lại còn chọc chọc về phía Nhậm Quả Quả đầy tủi thân, đồng tử màu lam lên án Bách Nghiêu Tân đã chuồn mất.
Nhậm Quả Quả mím môi, nín cười.
Bách Nghiêu tân cảm thấy đúng là cha nào con lấy. Cháu gái khó trị y hệt ông anh cả của anh.
Thấy bảo mẫu đã mặc xong cho viên cầu nhỏ, Bách Nghiêu Tân quyết định phải rửa sạch mình trước. trên người anh vẫn còn dấu nước Tiểu Bối Bối ... Lúc này anh mới nghĩ tới đã để cô bảo mẫu thấy được dáng vẻ thảm hại của mình ... Shit! Chỉ một buổi sáng, lần đầu tiên anh ghi vào lịch sử với ba lần nói tục.
Bách Nghiêu Tân lạnh mặt, cực kỳ mất hứng mà đi vào phòng.
Anh vừa rồi đi, cô đã thả lỏng hơi thở như ngừng lại của mình. Trời sinh cô rất nhạy cảm với cảm xúc của người khác. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi, cô nhận ra dường như anh mất hứng, sợ tới mức chỉ dám thở nhẹ, "Tiểu Bối Bối, con xem, con chọc chú tức giận rồi kia" Nhậm Quả Quả duỗi ngón tay ra đi lên mũo viên cầu nhỏ. Viên cầu nhỏ nháy mắt, cho là Nhậm Quả Quả muốn chơi với mình nên hé miệng, bắt lấy ngón tay cô định cho vào.
"Aiz, không được!" Cô rụt ngón tay lại, ôm lấy viên cầu nhỏ, "Tiểu Bối Bối có đói bụng không? Pha sữa cho con uống nhé?" Cô hỏi, cất bước đi về phía phòng bếp.
Lúc Bách Nghiêu Tân sửa sang lại bản thân xong, ra khỏi phòng thì liền thấy Nhậm Quả Quả đang ôm cháu gái ngồi trên sô pha, cầm bình sữa trong tay. Cháu gái đang ra sức mút núm vú, mắt nhìn chằm chằm vào cô như một đứa bé ngoan.
Sau đó, Bách Nghiêu Tân lặng lẽ nhớ tới tối hôm qua khi mình cho cháu gái uống sữa thì nó vừa uống vừa giãy dụa, không an phận chút nào. Sau đó bé còn phun đầy sữa lên người anh.
"Tiểu Bối Bối thật nghe lời cô." Bách Nghiêu Tân nói đầy ghen tỵ.
Nhậm Quả Quả không nghe thấy anh nói gì, lúc anh xuất hiện ở phòng khách thì cô mới ngây người, dường như ngây ngốc nhìn anh.
Tây trang màu xám có sọc ở trên người anh trở nên đẹp đẽ không gì sánh được. Dáng người Bách Nghiêu Tân thon dài cao ngất nên mặc cái gì cũng tỏa ra khí chất độc đáo của mình.diễ♧n。đàn♧lê。q♧uý。đôn Mái tóc hất gọn ra sau càng khiến ngũ quan anh thêm sâu sắc. Đôi mắt kính màu bạc giúp anh thu bớt sự sắc sảo trên mặt khiến anh ít đi một chút tính chất xâm lược, nhiều thêm một chút tao nhã.
Anh vừa bước vào thương trường thì có rất nhiều người bị lừa bởi dáng vẻ tao nhã như con cừu nhỏ dễ ăn hiếp này. Ai ngờ ẩn sau đó là một con sói. Những ai coi thường anh đều bị tổn thất nặng nề mới nhìn rõ bộ mặt thật của anh.
Bách Nghiêu Tân đã sớm quen với ánh mắt thế này. Anh cũng quen làm như không thấy nhưng khi đối tượng là bảo mẫu mới tới này thì anh không cách nào làm lơ được.
Anh cũng không muốn mời một cô gái có ý đồ với mình làm bảo mẫu.
"Nhậm tiểu thư." Anh thản nhiên nói, ánh mắt sau đôi kính lạnh như băng, "Cô nhìn đủ chưa?"
"Hả? Ặc! Rồi!" Nhậm Quả Quả hồi thần dưới ánh mắt lạnh như băng, thấy anh không vui, nghĩ tới bộ dạng ngốc nghếch vừa nãy của mình thì hai má nhanh chóng đỏ lên.
Á! Vừa rồi nhất định trông cô rất giống kẻ háo sắc!
"Ừm, thật xin lỗi..."
"Tôi nhận lời xin lỗi của cô. Nhưng không có lần thứ hai đâu. Nhớ, cô là bảo mẫu của Tiểu Bối Bối, có bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn, tôi sẽ đuổi cô đi." Bách Nghiêu Tân nói rất thẳng thắn, không chút nể mặt nào.
Anh là người như vậy, phải cảnh cáo trước, phạm vào điểm mấu chốt của anh thì đừng trách anh trở mặt.
Cũng bởi cá tính nói một không hai này của anh, cùng với sắ