Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Yêu Mình Em

Chỉ Yêu Mình Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325004

Bình chọn: 10.00/10/500 lượt.

hìn thấy ly sữa trong tay Đại Lê, anh cười ngọt ngào, “Cho anh à?”

Đại Lê chớp mắt mấy cái, “Là cho em uống.” Lời còn chưa dứt, cô như sợ bị người ta đoạt lấy mà nhanh chóng uống một ngụm, kết quả là vì uống quá vội vã mà bị sặc, tay cầm ly cũng không ổn định làm đổ hơn phân nửa ly sữa lên người, cô vừa mới tắm xong, mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu đen, vừa vặn bị sữa làm ướt một lớp vải mỏng trước ngực, phác họa hình dáng bộ ngực đầy đặn tinh xảo.

Hai tròng mắt của Tiêu Hữu Thành trong nháy mắt trở nên sâu xa, anh kéo Đại Lê đang có ý đồ trốn thoát, hai bàn tay vòng quanh chặt chẽ chiếc eo nhỏ nhắn của cô, anh nhẹ nhàng liếm phần sữa đã vẩy trên người cô, bắt đầu từ khoé môi, một đường uốn lượn tới cái cằm xinh xắn, cái cổ thon dài, xương quai xanh tinh xảo…..

Ngón tay anh lặng lẽ dao động đến bên thắt lưng của cô, nhẹ nhàng tháo xuống, không biết là tơ lụa trơn bóng hay là da thịt rất trơn mịn của cô, áo ngủ như nước nhanh chóng chảy xuống dưới chân, đột ngột có cảm giác mát lạnh khiến cho cả người Đại Lê run lên, hai cánh tay theo bản năng che trước ngực, nụ hôn của Tiêu Hữu Thành cũng đúng lúc đến nơi này, anh kéo cánh tay của cô ra, theo đường cong lả lướt ở trước ngực cô, dùng đầu lưỡi mà liếm…Sữa…

Đại Lê lúc này mới biết sức lực của Tiêu Hữu Thành mạnh đến bao nhiêu, cánh tay cô bị anh cố định ở sau người, không động đậy được chút nào. Môi anh giống như ngọn lửa cháy trên người cô, thiêu đốt thẳng vào xương cốt, máu toàn thân sắp sôi lên, tất cả lý trí và suy nghĩ trong giờ khắc này đã hoá thành tro.

Anh lưu luyến thật lâu trước ngực cô, trằn trọc triền miên, khoé mắt lơ đãng mở ra, cảnh trí của ngực cô khiến cho anh bỗng nhiên sững sờ ở đó.

Đó là một vết bớt màu đỏ tươi, rất tuyệt diệu, xung quanh vết bớt là một vòng hoa văn phức tạp khó phân biệt, giống như cây tử đằng quấn quanh vết bớt màu đỏ, lại giống như long phượng đang tranh đoạt ngọc trai.

Suy nghĩ của cô bởi vì động tác trì hoãn của anh mà quay về, theo ánh mắt của anh thấy hoa văn kia ở trước ngực mình vốn có từ lúc mới sinh, cô nói mấy câu giải thích cho anh. Tiêu Hữu Thành ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên, “Mấy năm trước, anh có một khối huyết ngọc (ngọc thạch màu đỏ), cùng với hoa văn này giống nhau như đúc.”

Cô cũng ngạc nhiên theo, thân thể trần trụi rốt cuộc khiến cho cô lấy lại tinh thần, để tránh anh không thể kiềm chế, cô nhanh chóng nhặt áo ngủ lên mặc vào rồi chạy ra ngoài. Tiêu Hữu Thành lật văn kiện nhưng không nhìn vào một chữ nào.

Không biết trải qua bao lâu, cửa phòng sách lại bị đẩy ra, lần này là một cái đầu nhỏ ló vào, cô nói, em đói bụng.

Anh vô cùng tuân mệnh mà đứng dậy, đi về phía cô, “Em muốn ăn gì?”

“Bánh ngàn tầng của Phỉ Thuý Viên.”

Anh đến trước người cô, khụy người xuống, “Hôn một cái.” Cô ngoan ngoãn nghe lời, dâng lên đôi môi của mình, hai người triền miên một hồi, anh miễn cưỡng đi xuống cầu thang, cô giống như một người vợ đức hạnh giúp anh lấy áo khoác, dặn anh đi mau rồi trở về, lúc gần đi anh lại hôn cô một cái mới bằng lòng ra ngoài.

Đại Lê thuận tay mở một quyển sách ngồi ở trên sô pha, nhìn nhìn rồi ngủ thiếp đi…

Cô nằm mơ rất nhiều, nhưng khi tỉnh lại một cái cũng không nhớ rõ. Cô bị lạnh mà thức giấc, toàn thân giống như ngâm trong nước lạnh, sự giá lạnh ngấm vào trong xương tuỷ, nhịn không được mà hắt hơi hai cái liên tục, ngủ thẳng từ nửa đêm cho đến sáng đương nhiên là sẽ lạnh. Phỉ Thuý Viên cách đây không xa, lái xe đi về mất khoảng nửa giờ, cô không biết vì sao đã hai giờ sáng mà còn chưa thấy anh trở về, ngồi ở sô pha một lúc, rốt cuộc cô không ngồi nữa, choàng áo khoác đứng ở cửa chờ, bởi vì trong lòng nôn nóng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua rất chậm.

Đợi chờ một giờ như là đợi chờ một năm, cuối cùng cô đã đợi được anh.

“Tại sao còn chưa ngủ?”

“Tại sao lâu như vậy?”

Thanh âm của hai người đồng thời vang lên, anh ôm lấy cô đi vào trong nhà, “Sư phụ làm điểm tâm của Phỉ Thuý Viên đã hồi hương, nên anh đi một chuyến đến chi nhánh ở Thiên Tân.”

Đại Lê kinh ngạc nhất thời không thể nói nên lời, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tiều tụy của anh, cô kìm lòng không được mà đưa tay khẽ vuốt, hồi lâu mới nói: “Thật là ngốc.” Giọng điệu cô hờn dỗi lại đau lòng.

Tiêu Hữu Thành cười, “Anh chỉ muốn cưng chiều em.”

Còn có thể nói gì? Còn dùng gì để nói? Cô dựa sát vào lòng anh, vòng tay của anh thực ra cũng không ấm áp, áo khoác ngoài ngưng tụ độ ẩm và lạnh lẽo của ban đêm, loáng thoáng pha lẫn với mùi vị thuốc lá và tiêu thạch. Nhưng trong lòng cô chỉ còn lại muôn vàn tình cảm dịu dàng, cái gì cũng nguyện ý cho anh.

Đợi lâu như vậy, cô chưa ăn cái gì cả, nên ăn một miếng bánh ngàn tầng, rồi sau đó anh giúp cô nhét chăn vào bao bọc cơ thể, hôn lên trán của cô, “Ngủ đi.”

Cô nhắm mắt lại cùng một lúc, nụ cười trên mặt anh nhạt dần, anh ngồi trên mép giường lặng lẽ nhìn cô. Đèn tường ở đầu giường mờ đi, để lại một tia sáng mờ nhạt, cô sớm chìm vào giấc ngủ, hơi thở nhè nhẹ đều đặn, vẻ mặt cô lúc ngủ thuần khiết như là trẻ con, không biết đang mơ gì mà bên miệng lại mỉm cười ngọt ngà