Disneyland 1972 Love the old s
Chỉ Yêu Mình Em

Chỉ Yêu Mình Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324545

Bình chọn: 7.5.00/10/454 lượt.

ững sờ nhìn ống nghe một hồi lâu, mặc dù có chút không vui, nhưng vẫn thay quần áo ra ngoài. Mới vừa đứng ở cổng không lâu, thấy ánh sáng của hai bóng đèn xe chiếu tới đây, cô đoán rằng hẳn là có người giúp anh đưa quà đến, chuẩn bị chào hỏi thì cửa xe đột nhiên mở ra, một cánh tay kéo cô vào trong xe, lúc cô định lấy súng ra thì động tác chợt dừng lại.

Hương vị này, sự ấm áp này, vòng tay này… Đây là Hữu Thành của cô.

Trong tô giới cũng không có không khí sôi nổi của năm mới, khu này vẫn im lặng, ngọn đèn đường gần xe nhất đúng lúc bị hỏng, đèn xe tắt đi, chỉ còn lại một mảng đen tối, không nhìn thấy cái gì cả.

Cô ngồi trên đầu gối anh, ngả vào lòng anh, nhắm mắt lại. Nhịp tim của anh ngay bên tai, bắt đầu có chút dồn dập, dần dần trở lại bình thường, cô nghe nhịp tim của anh, cảm nhận được một sự an tâm trước giờ chưa từng có, những ngày anh không ở đây, cô một mình đối mặt với nhiều chuyện, gặp rất nhiều khó khăn, một mình cô lặng lẽ chịu đựng, không thể nói ra chuyện rủi ro đau khổ, bây giờ rốt cục cô có thể bỏ xuống sự đề phòng, đem bản thân giao cho anh, ở trong lòng anh nghỉ ngơi, tuy rằng cô không hề đem chuyện khó khăn của mình kể cho anh nghe, nhưng anh có thể cho cô một chỗ dựa, cho cô sự ấm áp, cho cô thêm sức mạnh.

Đại Lê thoả mãn hít một hơi thật sâu, khắp nơi đều là hơi thở của anh, một loại hơi thở duy nhất chỉ thuộc về anh mà cô ngày ngày mong nhớ, hơi thở anh như một chiếc lưới vô hình, nhẹ nhàng dịu dàng, bao bọc cả con người cô vào trong chiếc lưới đó, khiến cho cô chìm đắm như trong thế giới của mình, chỉ có một mình anh.

Anh ôm cô vào trong lòng, thân thể mềm mại mảnh khảnh như vậy, rốt cục lại một lần nữa chặt chẽ hoà hợp vào anh, xa nhau đằng đẵng sáu mươi mốt ngày, đêm ngày đều nhớ nhung, cuối cùng anh đã được ôm cô vào lòng. Không phải là âm thanh xa xôi qua điện thoại, không phải là vẻ mặt lạnh như băng trên tấm ảnh, cũng không phải trong giấc mơ, tình cảm dịu dàng hư ảo.

Tóc của cô hơi ẩm ướt chạm vào hai má của anh, mái tóc mơ hồ toả ra hương thơm tươi mát, nhè nhẹ từng đợt, như có như không, vương vấn trong hơi thở của anh, giống như giấc mơ thật sự. Qua hồi lâu, anh không cảm thấy đó là mái tóc cô, hơi thở cô bao bọc trái tim và thân thể của anh, tràn ngập tất cả, giống như trong thế giới anh, chỉ có một mình cô.

Thỉnh thoảng mơ hồ truyền đến tiếng pháo nổ, xa như thế, thoáng như cảnh trong mơ, chỉ có thế giới nhỏ bé của anh và cô mới là chân thật.

Không biết đã qua bao lâu, cô ngủ thiếp đi trong lòng anh, Tiêu Hữu Thành nhẹ nhàng lấy áo khoác bao bọc người cô, cho cô sự ấm áp khiến cô thoả mãn, Đại Lê phát ra một tiếng ưm thoải mái rất nhỏ, vô thức cọ cọ trước ngực anh rồi im lặng mà quay về giấc ngủ, nhưng anh không nỡ nhắm mắt nghỉ ngơi, chỉ muốn cảm nhận cô thật sự đang trong lòng anh.

Màn đêm tối đen chuyển thành nhàn nhạt, dần dần chuyển thành lờ mờ xám xịt, một đêm không động đậy, thân thể anh đã tê dại, gần như không còn cảm giác, cô nhẹ nhàng ngáp một cái, lúc này anh mới phát hiện cô thức dậy.

“Trời sáng rồi sao?” Đại Lê xoa xoa đôi mắt, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, ngây thơ nhìn anh.

“Em ngủ thiếp đi.” Tiêu Hữu Thành cúi đầu, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng hoạt động hai tay của mình.

Đại Lê cố gắng chớp mắt, rốt cuộc đã tỉnh táo, cô dường như có chút ngượng ngùng, nhếch môi rủ mắt xuống, không biết đang nhìn gì.

“Lê.”

“Ừm, a ~~~~~~~~” cô vừa nhấc đầu lên lập tức bị anh ngậm lấy đôi môi, anh trằn trọc liếm mút cánh môi mềm mại ấm áp của cô, sau một lúc, cô vô thức hé miệng ra, lưỡi anh thừa cơ trượt vào trong, cùng triền miên nhảy múa với lưỡi cô. Ngay từ đầu, hai người hôn nhau rất dịu dàng, theo cảm xúc mà nóng lên, nụ hôn cũng trở nên ngày càng kịch liệt, hai tay cô vòng qua cổ anh, tay anh lại trượt vào trong áo ngủ của cô, vì Đại Lê nhanh chóng ra ngoài, phía dưới áo len kỳ thật còn mặc áo ngủ, chất vải mềm mại, anh dễ dàng từ vạt áo ngủ rộng thùng thình kia dò xét đi vào, thân thể cô nóng bỏng, còn tay anh thì lạnh lẽo, lòng bàn tay anh sờ qua mỗi một tấc da thịt, đều có thể cảm giác cô đang run rẩy.

Đại Lê không mặc áo lót, anh đưa tay lên phía trên tìm tòi, trực tiếp nắm lấy bộ ngực đẫy đà của cô, Đại Lê bỗng nhiên run lên, rời khỏi môi anh, cách lớp quần áo bắt lấy bàn tay to không an phận của anh, trên mặt cô nóng ran không dám nhìn anh, chỉ tựa đầu vào trong ngực anh. Tiêu Hữu Thành vẫn kiên nhẫn, do cái nắm tay của cô, cuối cùng anh nhượng bộ, chậm rãi buông ra, sau đó anh từ từ xoa người cô, lúc trước cách lớp quần áo, cảm giác đúng là khác biệt như vậy, cô mềm mại trơn mềm khiến anh phải run sợ, anh không dám dùng sức như là đối xử với bảo bối trân quý nhất mà dịu dàng vuốt ve. Bởi vì cầm súng nhiều năm, ngón tay anh có vết chai mỏng manh, chạm vào da thịt của cô mang đến từng đợt tê dại không thể tả, cô nhanh chóng cắn môi dưới, mười ngón tay khoá chặt bên hông anh, thân thể đè nén không được mà run nhè nhẹ.

Trong không khí lững lờ, hơi thở thơm mát dày đặc pha trộn với hô hấp cực nóng gần như muốn cắn nuốt lý trí của anh. Khi Tiêu Hữu