watch sexy videos at nza-vids!
Chỉ "sex" Không "yêu"

Chỉ "sex" Không "yêu"

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212214

Bình chọn: 10.00/10/1221 lượt.

áng cao lớn của anh bất

động giữa biển người, lẻ loi, cô độc, ngập tràn nỗi đau vô tận.

Chung Dương trở lại, hơn nữa còn đột nhiên xuất hiện trước mặt Tả Á như vậy,

giống như ngày trước anh bất ngờ biến mất khỏi thế giới của cô, khiến cô không kịp thích ứng mà bối rối hoảng loạn.

Hai người ngồi trong quán cà phê, vẫn giữ im lặng, câu “anh/em sống thế

nào” kia dù là ai trong hai người cũng không cách nào thốt ra được.

Cảm xúc kích động ban đầu của Tả Á dần bình tĩnh lại, vẻ mặt cô không còn

tái nhợt nữa, vẻ đau đớn trong mắt cũng chỉ còn là nhàn nhạt u buồn.

Hai người đã từng tình cờ gặp nhau, đó là khi tình yêu của bọn họ bắt đầu,

vậy mà hôm nay vô tình gặp lại, cô đã thành vợ người khác, anh cũng là

chồng của Lô Hi rồi.

Vô tình gặp lại, có thể là bắt đầu, cũng có thể là kết thúc, hoặc chỉ là

một bước đệm mà không thể bắt đầu lại tình yêu được nữa.

Rõ ràng hai người yêu nhau, lại chỉ có thể giữ khoảng cách như hai người

xa lạ. Rõ ràng hai người yêu nhau, lại không thể nói anh yêu em, em nhớ

anh, không thể hóa sự nhớ nhung do xa cách thành cái ôm, thành nụ hôn

hay thành lời yêu thương nồng nàn.

Cô không biết, anh đã yêu Lô Hi rồi chăng.

Anh cũng không biết, cô có yêu Kiều Trạch hay không.

Tất cả chỉ có thể giấu kín trong lòng.

Trong giây phút yên lặng, Chung Dương đột nhiên yếu ớt nói: “Tiểu Á…..Anh đã về…..!”

Tả Á ngẩn ra, cười gượng, khẽ đáp: “Chào mừng anh trở về, rùa biển*.”

Chung Dương nhìn Tả Á, nhìn nét u buồn trong đáy mắt cô, trái tim nhói đau,

nhưng vẫn phối hợp nói: “Hai năm không gặp, tế bào hài hước của em phát

triển ra đấy!”

“Con người luôn thay đổi, không phải sao?” Tả Á nhấp một ngụm cà phê nóng, đắng, đắng thấu vào tim.

Chung Dương thật sự rất muốn, rất muốn ôm Tả Á vào lòng, gọi cô là bé cưng,

nói rằng anh đã trở về, anh nhớ em, nhớ đến đau lòng, nhưng cuối cùng

vẫn đành phải kìm nén, chỉ ẩn ý nói: “Có thứ chắc chắn không bao giờ

thay đổi.”

Tả Á không nhịn được ngẩng đầu nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chung Dương,

nhìn vào con ngươi sâu lắng của anh. Anh vẫn giống với người khắc sâu

trong trí nhớ của cô, có chăng chỉ là trầm ổn hơn trước mà thôi. Có thứ

gì chắc chắn không bao giờ thay đổi? Có thứ gì là mãi mãi đây? Trong

lòng suy nghĩ nhưng cô không hề lên tiếng.

Chung Dương nhíu mày, hai mắt sáng quắc nhìn Tả Á, cúi đầu nói: “Ví dụ như lòng người!”

Lòng người?

Tim Tả Á đập lỡ một nhịp, tay khẽ run lên, cà phê sém chút đổ ra ngoài, mở

miệng định nói gì đó thì điện thoại đột nhiên vang lên, Tả Á nhìn Chung

Dương xin lỗi, liền bắt điện thoại.

“Tiểu Á!”

Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của mẹ cô.

“Mẹ ạ!”

“Tiểu Á, không phải mẹ bảo tối nay về nhà ăn cơm ư? Sao còn chưa về? Kiều Trạch đi tái khám chưa? Bác sĩ nói thế nào?”

Câu hỏi dồn dập của mẹ khiến Tả Á chợt nhớ đến Kiều Trạch vẫn đang kiểm tra trong bệnh viện, Vừa nhìn thấy Chung Dương, cô liền quên mất Kiều

Trạch, làm sao mà cô biết được kết quả kiểm tra cơ chứ. Trong lúc nhất

thời, cô không biết phải trả lời thế nào, ấp úng đáp: “Dạ… dạ, mẹ, con

lập tức về nhà. Con về lại nói tiếp.”

Sau khi cúp điện thoại, Tả Á đứng dậy, tầm mắt không nhịn được rơi xuống

mặt Chung Dương, cô hơi bối rối nói: “Em có việc, phải đi trước, còn

nữa…. Mừng anh trở về!”

Chung Dương thấy Tả Á định dời đi, trong mắt nổi lên ý cười đã lâu không

thấy, lưu manh đáp: “Mừng thế nào? Không phải chỉ một câu nói vậy thôi

đấy chứ! Cô bé à, em không có thành ý tí nào cả.”

Tả Á ngây người nhìn Chung Dương, tiếng gọi ‘cô bé’ thân mật thuộc về riêng hai người chạm thẳng vào lòng cô.

Cô cũng nhíu mày, con ngươi lấp lánh nước mắt, nhìn Chung Dương rồi cười

nhẹ, “Sao anh vẫn vô lại thế chứ? Muốn em mời ăn cơm thì cứ nói thẳng,

cần gì phải vòng vo như thế?”

Chung Dương cười, Tả Á cũng cười, nhưng đều là nụ cười cay đắng không nói

thành lời. Cảm giác cuộc đối thoại này như quay lại những ngày trước, cô là bé cưng của anh, anh là ông xã Chung Dương của cô. Không hề xa lạ,

không hề sáo rỗng, tựa như hai người bọn họ chưa từng xa nhau, chưa từng trải qua những đau khổ kia. Nhưng thật ra tất cả đã không còn giống như xưa nữa.

Chung Dương đứng dậy, ánh mắt sâu thẳm nhìn Tả Á, môi mỏng hé mở khẽ nói: “Anh chờ em!”

Anh chờ em, anh chờ em, ý nghĩa ẩn chứa trong ba từ ấy không phải chỉ đơn giản là một bữa cơm, anh hi vọng cô hiểu được.

Lòng Tả Á lại tê tái, cố kiềm lại nước mắt đang dâng đầy trong hốc mắt, nhỏ giọng đứt quãng: “Vậy…..tạm biệt…..”

“Tạm biệt!”

Giây phút Tả Á xoay người dời đi kia, lòng cô lại chần chừ. Cô rất muốn quay đầu nhìn anh, nhưng cuối cùng vẫn hoảng hốt rời đi.

Tả Á trở lại bệnh viện, người có chút thẫn thờ, cuộc gặp vừa rồi với Chung Dương như khắc sâu vào trong đầu cô, khiến cho trái tim cô không khỏi

rung động. Người mà hai năm nay cô luôn nhớ nhung, hôm nay đột nhiên

xuất hiện, anh đã về, đã trở lại!

Nhưng trở lại thì thế nào? Tả Á ngửa đầu nhìn trời, trong lòng hỗn loạn. Đúng vậy, trở lại thì thế nào chứ?

Lơ đễnh đi tới cửa bệnh viện, cô chợt đụng phải thứ gì đó cứng chắc, bình

tĩnh nhìn