
hổ thi vào, nàng cũng sẽ nghỉ học, trong ngôi trường này, nàng rốt
cuộc không chịu nổi nữa. Cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì thần kinh nàng cũng bị suy nhược
“Chỗ ấy ngươi yên tâm, ta không phải người không nói lí.” Xem ra người này
rất có khí chất, làm nàng bắt đầu có phần do dự, bây giờ có rất ít người như thế tồn tại, làm nàng không nỡ đánh nàng ta
“Được rồi, vậy ngươi đánh đi!” Hứa Thiên Ái tự giác nhắm mắt lại.
“Ta thật sự phải đánh !” Nàng thật sự không nỡ xuống tay.
“Đến đây đi!”
“Ta thật, thật sự muốn đánh!” Nàng thật sự thật sự không nỡ xuống tay.
“Ngươi tới đi!”
2 phút sau, dưới sự ra lệnh của Lão đại, các nữ sinh khác đều đi sạch sẽ, chỉ còn lại Hứa Thiên Ái và Phương Linh
“Tiểu Ái, thê nào, có phải đau lắm không ?” Phương Linh chạm nhẹ vào đôi má bị đánh của Hứa Thiên Ái
“Không sao, kỳ thật nàng xuống tay như vậy có thể gọi là nhẹ, còn nữa, ta chỉ
bị đánh có 1 cái thôi.” Sau khi đối phương đánh một quyền xong thì tuyên bố đã giáo huấn đủ, lý do là vì nàng cực kì có nghĩa khí. Không biết
đây là nguỵ biên cái gì, nhưng cũng không tồi, chỉ đánh một quyền, nếu
nhiều hơn nữa, không biết nàng có chịu nổi không. Xem ra, cô gái tên lão Đại này cũng rất tốt đi !
“Nhưng mặt của ngươi sưng rất nặng.” Phương Linh vẫn không yên lòng.
“Không có gì. Được rồi, ngươi đi học đi, tiện thể nói với giáo viên ta xin nghỉ, ta xuống phòng y tế.”
“Không bằng ta đưa ngươi đi!”
“Ai, ta chỉ bị đánh một cái, đâu phải không biết đi đường, không cần.” Nàng
có thể dự đoán trước phụ thân mẫu thân thấy nàng bị đánh như vậy sẽ kinh sợ đến mức nào, thật phiền quá !
“Vậy được rồi, ngươi cẩn thận một chút, sau khi tan học ta sẽ đến thăm ngươi .”
“Biết rồi !”
- -%%%※%%% – -
Hứa Thiên Ái nhẹ nhàng đẩy cửa phòng y tế ra, “Có ai không?” Nhìn chung quanh phòng y tế, “Xem ra chỗ này không có ai.”
Nếu bác sĩ không có , vậy chỉ có thể tự lực cánh sinh.”Bông có rồi, cồn
i-ốt, cồn i-ốt ở đâu ?” Hứa Thiên Ái tìm kiếm cồn i-ốt, “Chai này – -
không phải, chai này? Cũng không phải, ở đâu… Ở đâu a?”
Một cánh tay đưa cái lọ có ghi bình ‘cồn i-ốt’ đi đến trước mặt Hứa Thiên Ái
“Wow, là cồn i-ốt, ” Hứa Thiên Ái kinh hô, “Tạ – -” vừa ngẩng đầu, ánh vào
mắt là gương mặt của kẻ thù, “Quỷ a – - a, a! Không phải, không phải!
Sao lại là ngươi ?” Hắn so với quỷ còn đáng ghét hơn
“Mặt của ngươi?” Khuôn mặt sưng đỏ của Hứa Thiên Ái làm Tư Hiên Dật có chút
kinh ngạc, tuy sớm biết đây là kết quả do hắn tạo thành, nhưng khi nhìn
thấy mặt nàng, tim hắn lại đau đớn co rút lại. Mà khi nghe nàng la
‘quỷ’, hắn cũng không so đo – - khi nào thì hắn trở nên hảo tâm vậy a ?
“Mặt ta? A, a, không tồi, không tồi, không có việc gì, không có việc gì,
ngươi về trước đi – -” xin nhờ, đây còn không phải hắn tạo thành ?
Nguyện vọng duy nhất của nàng bây giờ là cách xa hắn một chút, không!
Càng xa càng tốt!
Hắn nhìn nàng, mang theo một tia thương yêu nhẹ chạm vào đôi má sưng đỏ của nàng, “Ta tới giúp ngươi bôi thuốc.”
“A, a, a – - không cần, không cần – -” đại gia, cho con đường sống đi! Giả
mù sa mưa như vậy, mấy ngày nay nàng đã chịu đủ rồi a
“Ngươi đang trách ta.” Món đồ chơi này thật thú vị, miệng nói và biểu tình
hoàn toàn trái ngược, đúng là chưa có người nào dám nói với hắn như vậy. Nhưng lúc này, hắn không hề tức giận, chẳng qua, vì sao khi món đồ chơi tiến triển đến bước này, đúng như nguyện vọng của hắn, lại làm cho hắn
cảm thấy có chút đau lòng a?
“Vốn là nên trách ngươi, nếu không phải ngươi, làm sao mà ta thảm như vậy !” Cắn môi, rốt cuộc Hứa Thiên Ái cũng ngừng đúng lúc trước khi câu này
nói ra khỏi miệng, nói đùa! Nếu nói ra lời này, chắc chắn đợi tới 7 ngày sau nàng còn chưa hoàn hồn a
“Đưa cồn i-ốt cho ta, ngoan ngoãn đừng nhúc nhích!” Một tay cầm lấy mặt Hứa
Thiên Ái, một tay cầm bông dính cồn i-ốt, hắn mềm nhẹ xoa xoa khuôn mặt
sưng đỏ của nàng
“Không, không cần, được chưa a?” Cái gì chứ, sao giống như nàng đang nhận ân huệ của địch nhân vậy chứ ?
“Không được! Ngậm miệng!” Tư Hiên Dật không kiên nhẫn gầm nhẹ, tâm tình vốn
không tốt, bây giờ lại càng phiền thêm, “Đừng kiểm tra giới hạn kiên
nhẫn của ta, hay là ngươi muốn ta chỉnh ngươi thêm vài lần ? Trên mặt
lại chịu thêm vài cái đánh ?”
Thiên sứ nổi giận, trong đôi mắt hoa đào, tức giận đã thay thế nhàn hạ, Hứa
Thiên Ái cho dù ngu ngốc cũng biết thức thời là cơ bản để sống tốt, bây
giờ có lẽ nên chịu uỷ khuất một chút .”Vậy… Được rồi – -” Thật sự là uỷ
khuất vạn phần
“Ngươi…” Đáp ứng ủy khuất như vậy, làm cho Tư Hiên Dật giận dễ sợ, hắn đồng ý
bôi thuốc cho nàng, đây là chuyện bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ,
sao nàng lại khác biệt như vậy ?
“Wow, đau quá! Ngươi nhẹ một chút! Đau… Nhẹ một chút a… Sao ngươi lại xuống tay nặng như vậy …”
“Ta cao hứng!”
“Cao… Cao hứng? !” Cái này có thể nhịn, lại còn gì không thể nhịn? Hứa Thiên
Ái không thể nhịn được nữa, nàng cũng có quyền tức giận nha ! “Ta, ta
biết ngươi cố ý chỉnh ta, còn, còn nói bôi thuốc cho ta cái gì, kỳ thật
là đang muốn làm ta đau hơn, đúng không!” Thật sự đủ rồi ! “Cho tớ