
óng
khoáng của cô. Thẳng thắn, xinh đẹp lại không che giấu, một vẻ mặt sẽ để cho đàn ông hoảng hốt, câu nói đầu tiên có thể đem gai đâm người khác
tâm huyết chảy ròng. Đáng tiếc, 1những đặc tính như vậy lại không di
truyền lên người cô. Ngược lại con của dì – Đinh Phổ Nguyệt lại càng
giống mẹ hơn.
Có lúc An Tiểu Tâm chán nản ở bên dì ăn vạ hỏi: ” Dì à.. có phải ban
đầu dì với mẹ ôm sai đứa nhỏ hay không, thật ra con mới là con ruột của
người?”
Mỗi lúc như thế cha của nàng Anh Thắng Phong sẽ trợn mắt lên nói:
“Nói bậy bạ gì đó? Con so với Phổ Nguyệt còn lớn hơn hai tuổi, có thể ôm nhầm được sao?”
An Tiểu Tâm không phục nhỏ giọng lẩm bẩm: “Thì có sao chứ! Phổ
Nguyệt dáng dấp xinh đẹp, mà con ngay cả một phần mười của mẹ cũng không được truyền lại.”
Sẽ luôn là Dì vuốt má cô nói: “Ai nói, Tiểu Tâm của chúng ta càng lớn càng đẹp, chỉ là con không giống những cô gái khác thích trang điểm
thôi.”
An Tiểu Tâm từng chút một lớn lên, ở thủ đô rộng lớn học thật tốt,
học thêm tiếng Pháp để có hai học vị. Trở lại thành phố G tìm được việc ở một công ti lớn đãi ngộ cũng không tệ lắm. Yên ổn kiếm tiền, cuộc sống
yên tâm thoải mái. Làm việc 4 năm, bên cạnh cô những người đàn ông theo
đuổi không nhiều không ít, cô đều đối với bọn họ lễ phép xa lánh. 26
tuổi lòng cô sâu tựa như biển, bất luận tuýp người đàn ông thế nào cũng
không làm cô dâng lên nửa điểm rung động trong lòng.
Người thân trong nhà luôn nói cô lãng phí thời gian. Nhưng trong quan niệm của An Tiểu Tâm những năm tháng phí hoài đó là trạng thái sống lí
tưởng. Cô không muốn phí hết tâm tư theo đuổi cái gì. Ngoài công việc
ra, phần lớn thời gian cô dành nghe một bài nhạc cảm động, xem một quyển sách hay, ăn chút thức ăn ngon, lẳng lặng phát ngây ngốc một chút.
Chỉ là, tất cả tựa hồ từ sau khi Đinh Phổ Nguyệt cũng vào công ty
Thần Sâm thì liền xảy ra biến hóa ko thể nghịch chuyển. Bất luận An Tiểu Tâm muốn trở lại quỹ đạo bình thường đến thế nào đi nữa, nhưng cuộc
sống lại đoàn xe lửa trật bánh khỏi đường ray…muốn quay trở lại cũng
không thể được.
Sáng ngày thứ hai, An Tiểu Tâm đến phòng làm việc sớm hơn mọi ngày. Dì
lao công mới quét dọn xong sáng sủa, sạch sẽ. Nắng sớm xuyên qua chớp
cửa, chiếu lên cả những hạt bụi nhỏ trong không khí. Cô mở máy vi tính
ra, thả Chrysler 《Platonic tình yêu 》, lấy làm vui mừng vì không để lỡ
mất bài đàn Vi-o-long khúc Du Dương. An Tiểu Tâm lấy ra từ trong ngắn
kéo bàn cuối cùng cái hứng thú tai hại điển hình của cô, một cái túi,
nghe nói là đến từ Nha Mãi Gia WALL¬FORD công ty cà phê Blue
Mountain. Vì thế, cô đau xót sài hết một phần tư tháng lương. Cô bỏ vào
một túi đầy đặn một loại cà phê, cho vào cái máy xay thủ công nho nhỏ
nghiền ra thành từng phần, sau đó đi tới phòng giải khát lấy máy cà phê nấu cho mình một ly cà phê nồng đặc trưng. Mặc dù không có loại máy nấu cà phê tốt, nhưng không sao, cô cũng không có yêu cầu quá cao
Đang cầm cà phê trở lại chỗ ngồi, cô híp mắt đưa ly cà phê ra trước mặt dung sức ngửi một cái bất giác lộ ra vẻ mặt say mê.
Ban ngày phòng làm việc thường huyên cnáo, nhưng hiện tại yên tĩnh
không có người, trong không khí tràn ngập hương cà phê nồng đậm. Bài hát lúc này đã chuyển sang bản Chrysler khác, khúc nhạc violong 《 tình ca
》, tiếng piano trong sáng, violong nhẹ nhàng… âm thanh hòa hợp, uyển
chuyển, triền mien.
Cô thích nhất cà phê, thích nhất âm nhạc, thích nhất sự yên tĩnh, một buổi sáng thật là tuyệt vời nha…An Tiểu Tâm vùi về đằng sau phía ghế
ngồi. Khóe miệng bất giác cong lên một đường nhỏ, trong lòng thoải mái
thở ra một tiếng…
“Cho tôi một ly cà phê.” Một giọng nói khàn khàn nam tính ở phòng làm việc lớn vang lên.
An Tiểu Tâm cả kinh, nhảy dựng lên, thiếu chút nữa đem ly cà phê
trong tay đánh đổ. Cô kinh ngạc nhìn ra bên ngoài cách mình vài mét rõ
ràng là một người đàn ông vừa mới ngủ dậy. Tóc của hắn bù xù rối loạn,
sắc mặt tiều tụy, cúc áo sơ mi bung ra chai nút, lộ ra bên trong bộ ngực tráng kiện. Mặc dù nhìn hắn hỗn loạn dơ dáy, nhưng tất cả đều không một chút ảnh hưởng tới khí chất cao quý, ngược lại càng tôn thêm vẻ hấp dẫn lười biếng. Nhìn An Tiểu Tâm kinh ngạc, Anh Bồi hắng giọng một cái, chỉ chỉ ly cà phê trên tay An Tiểu Tâm “Cà phê, có vấn đề gì sao?”
“À, không có, xin phó tổng Anh chờ một chút.” An Tiểu Tâm hồi phục
tinh thần lại, vội chạy vào phòng giải khát lấy ra một túi instant
ccoffee, cho nước thật tốt vào, rót vào trong chén. Thật là xui xẻo, hoa tâm đại thiếu gia Anh Bồi sao sáng sớm lại xuất hiện ở đây. Cho nên tâm tình tốt của buổi sáng cũng bị phát hư.Vốn là một khoảng thời gian thật nhàn cnhã, bây giờ không biết vì cớ gì mà trở thành cô em pha cà phê
đây.
Cô bưng cà phê, gõ gõ cửa, nghe được bên trong có âm thanh trả lời
mới đi vào. Trong phòng làm việc rộng rãi nồng nặc mùi thuốc lá, An Tiểu Tâm sặc đến không nhịn được ho khan vài tiếng. Trên bàn làm việc lớn
hỗn độn rốiloạn, nhưng không biết Anh Bồi người ở chỗ nào. An Tiểu Tâm
nhìn xung quanh một chút, không phát hiện ra Anh Bồi, liền đem cà phê
đặt ở bàn tiế