
cái tịch mịch cùng đau thương đó, Tử Điệp nghĩ sẽ có một vị nữ tử như vậy xuất hiện, trong lòng chính mình cũng không rõ làm sao lại có cảm giác mất mát cùng ê ẩm . Vì thế rầu rĩ đối Lam Vân Lỗi
nói:
“Hắn tốt như thế nào cùng ta cũng không quan hệ a” .
Lam Vân Lỗi không rõ Tử Điệp như thế nào đột nhiên lại trở nên không vui , vì làm cho Tử Điệp lại lần nữa vui vẻ việc gì hắn cũng làm, hạ
quyết tâm đối Tử Điệp nói:
“Tử Điệp, nếu không ca lại làm mã khiên (ngựa)cho ngươi, ngươi muốn
thế nào đều được, chính là việc này về sau đừng nói ra ngoài, ta khả
năng không còn mặt mũi nữa a, nếu để cho người ta biết ta đường đường
đại tướng quân vì lấy lòng muội tử thế nhưng bị làm mã khiên, chẳng phải là người khác cười đến rụng răng…” .
Tử Điệp biết Lam Vân Lỗi làm như vậy vì muốn nàng vui, trong lòng cảm động không thôi.
“Chúng ta đều thoải mái hơn đi, không chơi đùa gia xiếc , chúng ta
thi chạy bộ đi, nếu ngươi thua liền mang ta đi chơi, được không” Tử Điệp chờ mong hỏi.
“Liền như vậy định rồi” Lam Vân Lỗi vỗ đầu Tử Điệp nói.
Trận đấu kết quả là Lam Vân Lỗi cố ý nhượng bộ Tử Điệp thắng được mà chấm dứt, Lam Vân Lỗi đáp ứng có thời gian sẽ mang Tử Điệp đi ra ngoài
chơi.
Một chỗ khác , trên một cái đường lớn có hai đỉnh cỗ kiệu một trước
một sau nâng đi, phía trước là Phong Lạc Hiên, hắn ngồi kiệu đi khắp ngõ ngách, tự hào nhìn bên ngoài một mảnh cảnh sắc náo nhiệt do chính mình
tự tay thống trị quốc gia mà có được.
Ngồi ở phía sau là Phong Lạc Hàn, hắn không có giống Phong Lạc Hiên
nhìn xung quanh như vậy mà là nhắm mắt lại, trong đầu lại quên không
được câu nói của Tử Điệp làm hắn rung động cùng với xúc cảm khi tay Tử
Điệp vuốt ve mặt hắn mang lại, cơ hồ tất cả mọi người cảm thấy hắn là
người lãnh bất cận nhân tình mà không dám cùng hắn bắt chuyện, nhưng
không ai biết hắn tịch mịch , ở toàn bộ triều đình cũng tìm không thấy
một người có thể làm cho hắn tận tình nói hết , không thích quyền lực
lại bị vây quanh trong đó, nghĩ tới cuộc sống tự do tự tại lại bị Hoàng
Thượng một câu quốc gia cần ngươi mà đoạn tuyệt đường lui, không ai biết tâm hắn , biết tâm hắn như vậy cũng là người đầu tiên trong cuộc đời
hắn gặp được, thân thủ sờ soạng một chút chổ Tử Điệp chạm qua , Lạc Hàn
trên mặt tái nhợt lộ ra một tia mỉm cười ấm áp, ngay tại thời điểm lơ
đãng đó Lạc Hàn chính mình cũng không biết trong lòng đã bị Tử Điệp để
lại một dấu vết khó phai. Phong Lạc Hiên cùng Phong Lạc Hàn rời đi , Lam phủ lại khôi phục dĩ
vãng yên bình , duy nhất bất đồng là người trong phủ không hề vì thân
thể Tử Điệp mà lo lắng, người hầu mỗi ngày buổi sáng đều nhìn đến hình
ảnh đầu tiên chính là Tử Điệp đang tập chạy, từ khi lần trước bệnh tốt
hơn về sau mọi người đều cảm thấy tiểu thư bọn họ thay đổi, so với trước kia càng tràn ngập sức sống, ở trên người nàng có thể nhìn thấy được
tinh thần trẻ tuổi phấn chấn, Tử Điệp hôm nay trong lòng kích động, bởi vì Lam Vân Lỗi rốt cục đáp ứng hôm nay mang nàng đi ra ngoài chơi, này
chính là lần thứ hai nàng đi ra ngoài a.
Lam Vân Lỗi sáng sớm rời giường phải đi tới địa phương Tử Điệp rèn
luyện chờ nàng, ngay cả hắn cũng trực giác cảm thấy Tử Điệp thay đổi
thiệt nhiều nhưng là lại nói không nên lời cụ thể là thay đổi thế nào,
hắn cũng ưa Tử Điệp hiện tại , ánh mắt truy tìm thân ảnh Tử Điệp, chỉ
thấy nàng mặc nhất kiện quần áo có vẻ kỳ quái, hạ thân không phải váy
dài mà thoạt nhìn như là từ giữa gian tách ra đem hai đùi gắt gao bao
lấy, có vẻ chân càng thêm thon dài, tóc cao cao buột lại, theo tiết tấu
chạy của nàng trái phải đong đưa , nói thì chậm, Tử Điệp đã đến trước
mặt Lam Vân Lỗi.
“Ca, chúng ta khi nào thì đi ra ngoài a, cha đồng ý ngươi dẫn ta đi ra ngoài sao” Tử Điệp thở hổn hển hỏi.
“Không thành vấn đề, có ta cha ngươi có thể không đồng ý sao, chính là nếu không đồng ý ngươi dùng một chút làm nũng kính cha, cha còn có
thể không đồng ý” Lam Vân Lỗi thực sự cầu thị nói.
Nhìn nhìn cách ăn mặc của Tử Điệp lại cười nói:
“Ngươi thế nào lại làm cho quần áo kỳ quái như vậy, mặc vào xem cũng không tệ lắm, sẽ không là tiểu nha đầu của ngươi lừa đảo có ý tưởng cổ
quái này đi” .
“Hắc hắc… , là ta chính mình tự làm, ta là ở trong sách thấy có nói
có một quốc gia xa xôi bọn họ chính là mặc như vậy dễ hành động, chạy bộ váy vướng chân ta liền chính mình cân nhắc biến thành như vậy , thế nào cũng được đi” ?
“Ân, còn được thông qua ” Lam Vân Lỗi vuốt cằm nói.
“Nhưng là ngươi xác định sẽ mặc thành như vậy cùng ta đi ra ngoài” Lam Vân Lỗi lại hỏi.
“Có thể , có thể, nhưng không phải hôm nay, ta hôm nay sẽ làm cho
ngươi đại khai nhãn giới , ca, ngươi chờ ta, lập tức quay lại” Tử Điệp
nói xong liền chạy ra.
Chỉ chốc lát công phu ở trước mặt Lam Vân Lỗi đã xuất hiện một vị công tử trẻ tuổi , tóc vén cao dùng một cái vòng cô trụ, một thân màu
lam trường bào, lĩnh biên cùng tay áo biên thêu hoa văn màu trắng, một
đai lưng tương ngọc bích màu trắng tại mảnh khảnh vòng eo , chỉnh thể
nhìn qua mặc dù có điểm non nớt nhưng cũng phong độ .
“Ca,