
g tử nổi danh xinh đẹp tà mị nổi tiếng cả nước, hoa hoa công tử, tại
trong một khắc này, biểu tình lãnh tuyệt, không có vẻ tươi cười thường
ngày.
Ta sẽ không khóc. Apollo nói.
Cho dù mất đi tất cả, cho dù chưa từng được yêu, cho dù đã bị thương tổn. Cũng sẽ không khóc.
Bởi vì, con thần mặt trời không cho phép rơi lệ.
Tồn tại của anh kiêu ngạo cùng kiên cường như vậy, lại cố tình ngưng chứa vô cùng vô tận đau thương.
Gió trong Thiên cung thổi bay mái tóc dài màu vàng của anh, anh có được
dung nhan xinh đẹp nhất thế giới này, nhưng xinh đẹp này cũng không thể
giúp anh chiếm được tình yêu.
___________________________
Ngày thứ ba, trời đầy mây, Nhà Nicole bao phủ trong một mảnh mây đen.
Nicole tận khả năng đem tất cả các châu báu cùng trang sức mang lên người
mình, bởi vì qua hôm nay, mấy thứ này cũng không còn thuộc về cô nữa.
Chín giờ buổi sáng ngày mai, nhóm người thanh toán tài sản sẽ tới tịch thu
gia sản của các cô, mà vương tử còn chưa có lựa chọn được cô gái hợp ý.
Do vậy buổi tối hôm nay chính là cơ hội cuối cùng, nhưng thoạt nhìn lại
là hy vọng xa vời.
Bệnh đau đầu của Lidya lại tái phát, cả
ngày đều chỉ nằm trên sô pha rên hừ hừ, một bên nhìn con gái lớn sửa
soạn một bên hỏi : “Sisi đâu? Sao chưa thấy nó?”
“Đại khái
chắc còn đang ngủ đi.” Nicole đem vòng tai hồng mã não cùng vòng tai phỉ thúy so sánh một lúc, vẫn không thấy mang cái nào thì đẹp hơn, nên một
bên mang một cái,“Thật không biết nó đang làm những gì, một chút lo lắng sốt ruột cũng không có. Mẹ, những lời nó nói tối hôm qua là có ý gì? Nó thành tình nhân của vương tử sao?”
Lidya vội vàng quát bảo ngưng lại : “Đừng nói lung tung!”
“Như vậy vương tử vì cái gì lại cho nó 500 vạn, nhưng lại thần thần bí bí
không cho người khác biết? Còn có, nó nói bán mình là có ý gì…… Mẹ a,
ngài không biết là Sisi làm việc càng ngày càng cổ quái sao?”
“Ta biết nó đang làm cái gì còn đau đầu như vậy sao?” Lidya lại bắt đầu hừ
hừ,“Ta a, vì hai người các ngươi thật đúng là bóp nát tâm tư. Cái người
cha chết sớm của cô kia, hai chân rời đi nhẹ nhàng như vậy , một phân
tiền cũng chưa lưu lại cho ta, khi đó cô lại trúng mưa mắc viêm phổi, ta nơi nơi đi vay tiền, xem hết sắc mặt người ta. Thật vất vả gả cho
Nicole tiên sinh, kết quả, hưởng phúc còn không đến ba năm liền xảy ra
việc này…… Thượng đế thật đúng chơi đùa con người a.”
“Mẹ……” Nicole ánh mắt ẩm ướt ,“Người ta, người ta không muốn lại trải qua
những ngày khổ cực trước kia nha …… Ngẫm lại liền cảm thấy thật đáng sợ, oa……”
Lidya đi qua ôm lấy cô, vỗ vỗ lưng cô, dỗ nói : “Ta
biết ta biết, con nghĩ rằng ta và con còn có thể trở lại cuộc sống tự
mình nấu cơm tự mình giặt quần áo được sao…… Bởi vậy, ta đã nghĩ thật
lâu , thay vì chờ đợi vương tử còn chưa biết thành hay không, chúng ta
chi bằng dựa vào chính mình.”
“Dựa vào chính mình?” Hai mắt Nicole đẫm lệ mông lung từ trong lòng bà ngẩng đầu lên.
Lidya nhìn thẳng phương xa, biểu tình cực kỳ bình tĩnh,“Ta muốn ly hôn với Nicole tiên sinh.”
Nicole giật mình há to miệng.
“Bây giờ mà ly hôn thì tài sản vợ chồng có thể phân chia, cứ như vậy, chỉ
cần là sản nghiệp mang danh nghĩa của ta thì đều vẫn là của ta, ngân
hàng không thu được.”
“Nhưng mẹ, này, này có thể sao?”
“Ta đã hỏi thăm đại luật sư nổi danh nhất thành Jacob, vô luận như thế nào, ta nhất định phải đấu tranh, ta không thể cứ như vậy lại biến thành kẻ
nghèo được!”
Nicole còn do dự,“Nhưng…… Như vậy, Nicole tiên sinh…… Với ông ta mà nói, không phải thực đáng thương sao?”
Lidya thở dài,“Vợ chồng vốn là chim chóc trong rừng, đại nạn đến thì đều tự
mình bay đi. Thời điểm này…… Ta cũng cố không hơn ông ấy. Một người có
thể trốn so với hai người ôm nhau cùng chết thì vẫn tốt hơn.”
Nicole nghĩ nghĩ, lấy khăn tay ra khóc lên.
Lidya ôm cô, nhẹ giọng an ủi.
Bên kia cánh cửa phòng bếp, Cinderella mang khuôn mặt đầy bụi nghe được đối thoại của các cô, trong ánh mắt thâm nâu lần đầu tiên toát ra sắc thái
phẫn nộ. Tay cô cầm chặt lấy làn váy, bởi dùng nhiều sức cho nên các đốt ngón tay đều bắt đầu trắng bệch.
Ngay tại lúc cô tức giận
đến cả người phát run thì một người kéo bước chân lười nhác từ từ đi vào phòng bếp, ánh mắt hai người ở giữa không trung gặp nhau, Cinderella sợ run một chút — là Sriranda.
Chỉ thấy Sriranda liếc mắt nhìn cô một cái, không nói không rằng tiếp tục đi đến bàn ăn, tự mình rót một ly sữa.
Hai mắt của cô có lẽ vì không ngủ được mà có chút phù thũng, xõa tung mái
tóc dài, có vẻ tinh thần không tốt. Mắt thấy cô cầm ly sữa ngồi lên xích đu ở ban công nhắm mắt dưỡng thần, một bộ dạng vô tranh với đời thì
Cinderella rốt cục nhịn không được đi đến trước mặt cô, trầm giọng nói : “Cô nghe thấy phải không?”
Sriranda nhắm mắt lại, không phản ứng.
Cinderella không chịu buông tha, lại hỏi một lần : “Chuyện ly hôn …… Cô đều nghe thấy phải không?”
Sriranda trợn mắt nhìn cô một cái, chỉ giới hạn cho một cái liếc mắt, sau đó
thản nhiên nói : “Ta cảm thấy đó là một biện pháp tốt.”
“Cái gì?” Cô vạn vạn không ngờ, Sriranda thế nhưng cũng nghĩ như