
t một tạ là bao nhiêu, nhưng chắc nó nghĩ
là vừa với số cân của nó. Cả bọn cười ầm. Tuấn trêu:
- Ê, lêu lêu mắc cở. Một tạ mà cũng ừ.
Không khí chung quanh vui nhộn. Tôi cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết. Bà
ngoại không ngớt hỏi về gia đình, về mẹ tôi và chị Liễu. Ngoại tôi không ghét
chị Liễu như mẹ. Có lẽ tại ngoại già rồi, tâm hồn bao dung, và ngoại lại không ở
trong hoàn cảnh của mẹ, tức là ray rứt bởi dĩ vãng của ba tôi. Tôi ngồi trả lời
hết câu hỏi này đến câu hỏi khác của ngoại. Bà tôi sai người bắt gà làm thịt và
bảo tôi:
- Con thích ăn thịt gà nấu kiểu gì ?
- Gì cũng được mà ngoại, thịt gà là ngon rồi.
Mấy đứa em tôi đứng quanh đó lại có dịp nhao nhao lên. Trang góp tiếng:
- Nấu cháo gà đi ngoại. Cháo gà ăn đã nhất.
Sơn phản đối liền:
- Sức mấy, đừng nghe chị Trang ngoại. Cháo dở ẹt hà, ăn một tí là tiêu đâu
mất.
Trang nguýt dài:
- Ai bảo mày tham ăn chi.
- Em tham ăn hồi nào ? Có chị tham ăn thì có.
Trang cung tay phân trần:
- Cái gì ? Bằng chứng tao tham đâu ? Nói không được biết tay tao à.
Sơn gân cổ lên:
- Hôm kia nè. Em đi học về có trái ổi cái chị xin cắn một miếng.
Tôi cười:
- Thì Trang xin một miếng chứ có ăn tham đâu.
Tuấn nhìn tôi:
- Dạ chị Trang đâu có cắn một miếng. “Chỉ” … dành cả trái của em hà.
Ngón tay Trang xỉ mạnh vào trán Sơn:
- Xí, đồ con khỉ, có miếng ổi mà cũng kể.
Thấy tình trạng chiến tranh giữa các lỏi tì có mòi “găng”, tôi vội giảng
hòa:
- Thôi đừng cãi nhau nữa đi. Bây giờ mình cứ để tùy bà ngoại muốn cho ăn gì
cũng được.
***
Buổi trưa ông ngoại tôi về, tôi lại được thêm một màn “phỏng vấn” của ông tôi
nữa. Ông hỏi tôi:
- Con định ở chơi lâu không ?
Tôi đáp:
- Dạ ba má cho con đi một tuần ngoại à.
Ông tôi gật gù:
- Ờ, có dịp bây xuống ở chơi với ông bà cho vui. Ông bà già cả rồi, lụm cụm,
đi đứng khó khăn lắm, không biết sống với con cháu được đến bao giờ.
Bà ngoại tôi xen vô:
- Thôi ông, cháu nó lâu lâu mới về chơi một lần, ông than thở làm nó
buồn.
Tôi nhìn ông bà. Hình ảnh đầy thân yêu của những ngày tuổi nhỏ trở về thật
trọn vẹn. Chợt nhớ đến đứa bạn hồi còn học tiểu học, tôi hỏi ngoại:
- Ngoại nè, con Phước còn ở đây không hả ngoại ?
Bà tôi gật đầu:
- Còn con à. Tội nghiệp, độ rày nhà nó sa sút quá, phải nghỉ học đi bán giúp
mẹ nó.
Tôi kinh ngạc:
- Đến nỗi thế hả ngoại ? Lần trước con về nó còn đi học mà.
- Ừ, nhưng cha nó mới chết. Mẹ nó phải lo buôn bán nuôi đàn con dại. Nó là
chị lớn nên phải nhường phần học lại cho các em.
Tôi hỏi tiếp:
- Nó bán ở chợ hả ngoại ?
- Ừ, ở chợ. Con có rảnh ra thăm nó một tí.
- Dạ !
Tôi mau mắn thay quần áo. Tôi lựa cái quần “din” đen và cáo áo polo trắng
viền cổ màu xanh. Tôi mặc vào rồi đứng ngắm nghía. Trang đứng nhìn rồi suýt
soa:
- Chị Thụy mặc đồ đẹp ghê. Thấy cái biết con nhà giàu ở Sài gòn xuống liền
à.
Tôi vừa sửa cổ áo vừa mỉm cười với cô em nhỏ. Trang tiếp:
- Chị Phước mà thấy chị chắc chị ấy tủi thân lắm. Dạo này chị Phước nghèo, ăn
mặc lam lũ lắm chị ạ.
Tôi giật mình, chợt nhận ra Trang nói có lý. Thời thơ ấu, tôi và Phước là hai
đứa thân nhất. Cả đến lúc đi học, hai đứa cùng vào lớp Mẫu giáo. Không một thứ
gì tôi có mà Phước không có. Chiếc áo đầm xanh, đôi dép “xăng đan” đỏ. Hai cái
nơ thắt bím tóc màu hồng … Hai đứa quấn quýt bên nhau trong những trò chơi trẻ
con. Tôi thương Phước vì tánh nó hiền và rất chiều bạn. Có lần tôi bắt gặp Phước
trèo lên cây ổi sau nhà tôi, cây ổi có mấy trái đã được tôi “nhắm” rồi. Sợ Phước
hái mất, tôi nạt lớn:
- Ê Phước, xuống đi mày.
Đang ngồi vắt vẻo trên cây, Phước nhìn tôi cười:
- Ngồi chơi tí đã, mày lên không ?
Nó nhìn một trái ổi cành ngoài, vừa tay vói bảo tôi:
- Trái này ngon ác, tao hái nhe ?
- Không.
Tôi vừa trả lời cộc cằn vừa leo lên cây. Phước vẫn ra vẻ muốn hái, bàn tay nó
đưa ra ngoài nhánh ổi. Tôi nóng mặt dằn lấy tay nó làm nó mất thăng bằng rơi
xuống gốc cây. Đà ngã quá mạnh làm đầu Phước va vào cục đá phun máu. Tôi hốt
hoảng tụt xuống chạy mất, vô ý thức đến nỗi không nghĩ đến việc đứng lại xem bạn
ra sao.
Về nhà tôi nơm nớp lo sợ, chỉ nhìn chừng ra cửa xem thử mẹ Phước có qua
không. Vì nếu Phước mách lại với mẹ rằng bị tôi xô ngã, thế nào mẹ nó cũng sang
mách lại mẹ tôi. Nhưng tôi chờ mãi cũng chả thấy, tôi thở ra nhẹ nhõm: như thế
là Phước không mách mẹ về hành động độc ác của tôi. Tuy thế, tôi vẫn len lét đề
phòng và chờ đợi.
Sáng hôm sau, Phước sang rủ tôi đi học như thường lệ. Đầu nó quấn băng trắng.
Mẹ tôi thảng thốt kêu lên:
- Cháu làm sao vậy ?
Tôi hồi hộp nhìn Phước chờ đợi sự kết án của nó, nhưng Phước chỉ nhỏ nhẹ
thưa:
- Thưa bác con bị vấp ngã.
Mẹ tôi thương hại xuýt xoa:
- Khổ thật, làm sao mà bất cẩn thế con ?
Phước không nói gì, nó mỉm cười giục tôi đi học như thường lệ. Riêng tôi, lúc
ấy tôi chỉ muốn ôm lấy bạn để tạ tội với nó. Tôi thấy mình độc ác và ích kỷ lạ.
Phước dường như biết ý tôi nên nó nắm tay tôi kéo vội ra đường. Tôi nói với nó
bằng giọng ngượng ngùng:
- Phước giận Thụy không ?
Nó lắc đầu hiền lành:
- Thụy có làm gì đâu mà giận.
- Có, Th