
lần nữa khắc chế kích động muốn bóp cái cổ mảnh khảnh của người phụ nữ kia, xoay người ra cửa, dĩ nhiên cũng ném lại một câu: “Đi theo tôi.”
Tô Tranh nghe theo, đứng lên, đi theo Mạc Phong ra ngoài.
Mạc Phong đi tới cạnh một chiếc xe, mở cửa xe ý bảo Tô Tranh ngồi ghế phụ, Tô Tranh hiểu ý liền ngồi vào.
Xe hướng dòng người chật chội mà phóng đi. Xe của Mạc Phong không cần tuân thủ luật giao thông, chỉ là quy định Mạc gia yêu cầu nghiêm ngặt. Mạc Phong thân là con trai cả, từ nhỏ đã quy củ hơn hẳn. Vì vậy Mạc Phong vẫn theo khuôn phép cũ.
Không ai nói gì. Tô Tranh không nhịn được mở miệng: “Chúng ta đi đâu đây?”
Tô Tranh cảm thấy, giữa bọn họ chỉ có hai chuyện, một là chuyện giữa bọn họ, một là chuyện của cô và bọn trẻ.
Chuyện trước với Tô Tranh mà nói là hoàn tất nghĩa vụ, chuyện sau với Tô Tranh mà nói là hưởng thụ quyền lợi.
Hôm nay rốt cuộc là muốn tận nghĩa vụ, hay là hưởng thụ quyền lợi đây? Hay là cả hai? Tô Tranh cảm giác hay là mình làm rõ trước thì tốt hơn, như vậy cũng có thể chuẩn bị tâm lý trước.
Mạc Phong lạnh lùng liếc cô qua gương: “Trường học.”
Nghe vậy, Tô Tranh thở phào nhẹ nhõm, xem ra là chuyện sau, cô cứ hưởng thụ quyền lợi đã chứ nhỉ?
Hôm nay là thứ sáu, bây giờ cũng sắp đến lúc bọn trẻ tan học. Không ngờ ông bố Mạc Phong luôn bận rộn này lại đi đón con mình tan học?
“Trước đến trường học đã, sau đó cùng nhau ăn cơm.” Mạc Phong thế mà lại tốt bụng giải thích.
Tô Tranh nghe được, trong lòng rất cảm kích. Đối với bọn trẻ, khoảng cách với cô thực sự quá xa. Mạc gia đối với bon trẻ bảo vệ quá mức, cô căn bản không cách nào đến gần.
Mạc Phong nguyện ý cho mình cơ hội như vậy, mặc kệ là vì nguyên nhân gì, cô đều rất cảm kích anh.
“Cám ơn anh.” Tô Tranh nói những lời này rất chân thành.
Mạc Phong xoay đầu sang, nhìn cô một cái, không để ý chút nào nói: “Cô không cần phải nói cám ơn. Những thứ này tôi đều đòi hồi báo.”
Tô Tranh gật đầu: “Tôi hiểu.” Chẳng qua cũng chẳng sao, tôi chỉ cần có cơ hội tiếp xúc với bọn trẻ thôi.
Mạc Phong nghe câu trả lời như vậy, không nói gì, đôi mắt thâm trầm yên lặng nhìn phía trước.
Rất nhiều năm trước, anh nắm trong tay rất nhiều thứ. cô thì trừ anh ra thì chỉ có hai bàn tay trắng. Vì vậy mà cuộc giao dịch trở thành chuyện đương nhiên.
Hôm nay sau nhiều năm như vậy, anh vẫn có rất nhiều thứ như cũ, mà cô cũng giống anh có rất nhiều, nhưng thứ cô muốn, chỉ có anh có, cho nên cô chỉ có thể cúi đầu, mặc cho anh ra điều kiện gì , cũng sẽ tuân thủ cuộc giao dịch. Mạc Phong xuống xe, Tô Tranh cũng muốn xuống, nhưng Mạc Phong ngăn cản cô.
"Cô ở chỗ này chờ đã.” Trong mắt Mạc Phong đầy ẩn ý.
Tô Tranh nhất thời hiểu, tay đang muốn đẩy cửa xe ra dừng lại. Bởi vì cô hiểu ý Mạc Phong rất nhanh. Cô biết Mạc Phong nhất định là cảm thấy cô và anh không nên cùng xuất hiện, như vậy sẽ tạo thành một loại giả tượng, sẽ làm cho những người khác, hoặc khiến bọn trẻ hiểu lầm.
Một đôi nam nữ, cùng nhau đón trẻ con sau khi tan học. Còn có cái gì có thể gây hiểu lầm hơn sao?
Vì vậy Tô Tranh hiểu, bàn tay đang muốn mở cửa xe cũng lặng lẽ thu hồi.
Mạc Phong trong nháy mắt có chút đau thắt, anh định giải thích, hé miệng, muốn nói, nhưng không biết nói gì, vậy nên chỉ có thể nhìn cô, rồi rời đi.
Tô Tranh nhìn qua cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, thấy bọn trẻ mặc đồng phục chỉnh tề, mang theo khuôn mặt tươi cười ra khỏi trường, sau đó được các bảo mẫu hoặc bố mẹ đón, vui vẻ lên xe rời đi.
Khuôn mặt tươi cười của những đứa trẻ kia cũng rất hạnh phúc, dưới ánh sáng mặt trời càng hạnh phúc đến chói mắt. Trên gương mặt bố mẹ chúng cũng là vẻ tươi cười, đó là nụ cười hoàn toàn hạnh phúc hoặc xen lẫn bất đắc dĩ hoặc mệt mỏi, hoặc mang theo ý cười vui mừng.
Trên đời này hạnh phúc đều giống nhau , nhưng trên đời này không may mắn lại có điểm khác biệt.
Tô Tranh không khỏi nhìn lại mình, có bất hạnh hay không, cũng không có nghĩ đến hạnh phúc của mình là gì, cô chỉ biết mình kỳ vọng điều gì.
Kỳ vọng của Tô Tranh, chẳng qua là có thể tới gần hơn một chút, đến gần một điểm.
Vươn tay, cố gắng đến gần mà thôi.
Mạc Phong nhanh chóng nhìn thấy hai đứa con của mình đang cười nói dắt tay nhau đi ra cổng trường, liền tiến lên đón.
Hai đứa bé thấy ba mình đến đón mình lần nữa đều rất vui mừng. Mạc Yên Nhiên chạy đến trước mặt Mạc Phong, nghẹo đầu cười: "Ba lại đến đón chúng con ạ!" Mạc Phong thường không ở nhà, có khi rời nhà nửa năm không về là chuyện bình thường. Mạc Yên Nhiên và Mạc Cách Ly là do bà nội nuôi lớn, nên đối với Mạc Yên Nhiên mà nói, ba có thể liên tiếp hai ngày đến đón mình tan học là một chuyện kỳ diệu và đáng vui mừng.
Mạc Cách Ly không nói gì, nhưng cũng nhìn ra được là rất vui mừng.
Mạc Phong sờ đầu Mạc Cách Ly, lại vuốt mái tóc quăn y hệt búp bê của Mạc Yên Nhiên: "Hôm nay chúng ta ra ngoài ăn."
Mạc Yên Nhiên nghe vậy, vui mừng muốn nhảy cẫng lên. Được đi ra ngoài ăn, cô rất ít cơ hội ăn ở bên ngoài, vì bà nội luôn nói đồ bên ngoài không đảm bảo, nên cũng không đưa cô đi ăn.
Hai đứa bé không nén được hạnh phúc. Mạc Cách Ly cũng cùng theo lên xe. Đối với