Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Chỉ Dụ Anh Cắn Câu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322733

Bình chọn: 8.5.00/10/273 lượt.

, nhưng cũng là một người đàn ông nói lời giữ lời.

Cô đếm ba ngày, rốt cuộc chờ được điện thoại của Mạc Phong: “Lập tức tới đây."

Tô Tranh đè nén kích động: "Anh đang ở đâu?"

Mạc Phong trầm mặc nói: “Trước cửa cơ quan tôi có một quán cà phê, cô đến đó trước chờ tôi.

Tô Tranh gật đầu, cô biết Mạc Phong làm ở đâu, cũng biết quán cà phê trước cửa công ty Mạc Phong kia, tất cả cô đều biết.

Mạc Phong cũng không hỏi nhiều, giống như chắc chắn Tô Tranh bây giờ có thể giải quyết mọi việc, liền cúp điện thoại.

Tô Tranh đang phải xử lý một đơn hàng rất lớn, nhưng sau khi nhận được cuộc điện thọa này, lập tức đem đơn hàng cho bí thư xử lý. Còn mình vội vàng ra khỏi phòng làm việc. Khi đi ra, đụng phải Đinh Hiểu. Đinh Hiểu nhìn cô nghi ngờ: "Cô sao vậy?"

Tô Tranh bình tĩnh nhíu mày, không hiểu sao tự nhiên Đinh Hiểu hỏi vậy.

Đinh hiểu giải thích: "Mấy ngày gần đây bộ dáng của cô rất không bình thường."

Tô Tranh cười gượng: “Tôi không để ý”. Nói xong liền chào tạm biệt Đinh Hiểu, rồi vội vàng rời đi.

Đinh Hiểu nhìn bóng lưng cô đi xa, nhíu mày.

Đinh Hiểu ở bên cạnh Tô Tranh rất nhiều năm. So với phần lớn người bên cạnh cô anh khá hiểu người phụ nữ này, anh cũng gần như là người đàn ông duy nhất ngoài Mạc Vân mà người phụ nữ này tin tưởng.

Nhưng hôm nay Đinh Hiểu bắt đầu hoài nghi có lẽ mình đối với người phụ nữ này không hiểu nhiều đến vậy.

Tô Tranh, rốt cuộc người phụ nữ như thế nào?

Tô Tranh, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Đinh Hiểu rơi vào trầm tư, một loại trầm tư bất đắc dĩ. Xe của Tô Tranh là xe công vụ màu đen, từ nơi này nhìn ra xe, không nhìn rõ ràng được bóng dáng của cô. Dĩ nhiên nếu như không phải khuôn mặt lạnh lùng tinh xảo thỉnh thoảng chau lại khiến cho người ta đau lòng, thì Tô Tranh chính là một người khiến cho người ta chỉ nhìn một lần là không thể quên cô ấy.

Giời đây Tô Tranh nắm chắc tay lái, vội vàng tới quán cà phê đã hẹn trước với Mạc Phong.

Cô biết rất rõ ở thành phố này thế lực của Mạc gia mạnh đến mức nào, đây là tài sản từ thế hệ trước để lại, đây là quyền thế tích lũy từ mấy đời, chỉ là một cô gái yếu đuối như Tô Tranh vĩnh viễn sẽ không thể sánh bằng.

Cho nên sau khi mười năm trọng sinh, Tô Tranh đã tích cực chuẩn bị, nhưng cũng không dám dễ dàng mạo phạm, bởi vì cô biết cái gì gọi là lấy trứng chọi đá.

Từ đây có thể thấy được khu ở cao cấp, nhưng không thể nhìn thấy được tầng tầng lớp lớp mạng lưới liên lạc, Tô Tranh không phải thần, Tô Tranh là con người. Cô biết nếu cô muốn đụng tới giấc mộng mà nằm mơ cũng khó cầu kia, thì phải cúi đầu.

Tô Tranh cũng biết, cúi đầu với người ta, người ta cũng không nhất định sẽ cho mình cái mình muốn, nhưng cúi đầu với Mạc Phong, có lẽ có thể làm được không ít việc.

Đối với Tô Tranh, khi cần thiết, cô cũng sẽ không keo kiệt bỏ ra mọi thứ.

Đến cửa công ty Mạc Phong, nhìn cái cửa lớn cẩn mật uy nghiêm đó, cô biết chỗ này không phải người bình thường có thể vào, cô từ từ ngắm nhìn, rồi dừng xe ở bãi đậu xe thu phí ven đường, sau đó bước đến quán cà phê Mạc Phong hẹn.

Một ly cà phê, vị rất khó uống, cô nhớ mùi vị thuốc lá, chỉ là cô kiềm chế được.

Khi Mạc Phong đi vào quán cà phê, ngay lập tức nhìn thấy người phụ nữa kia đang cúi đầu lặng lẽ thưởng thức, chân mày nhẹ nhàng nhíu lại.

Anh đi tới, không hề ngồi xuống, cúi đầu dừng lại nhìn cô.

Tô Tranh cảm thấy được ánh nhìn chăm chú, ngẩng đầu lên, trong nháy mắt có một chút hốt hoảng. Cô không ngờ anh đến nhanh như vậy, cũng không nghĩ đến mình vừa mới nhìn thấy sự cô đơn trong đáy mắt của anh. Chỉ là cô rất nhanh lấy lại tinh thần, lập tức xây dựng tường bảo vệ, lạnh nhạt cười với anh: “Có gì căn dặn không?”

Kể từ lần đầu gặp mặt, đã qua mười năm. Khoảng thời gian mười năm này, cô lại từng trải qua hai lần, vì vậy đối với cô mà nói chính là đã hai mươi năm rồi.

Thời gian hai mươi năm, cô đã có thể thản nhiên đối mặt với tất cả những đả kích không chịu nổi của mình rồi.

Không tệ, cô nguyện ý bán tất cả cho người đàn ông đang đứng trước mặt này để lấy được thứ mình muốn, chỉ cần anh nguyện ý mua. Mà nếu bán, cô cũng thản nhiên đối mặt, cô cũng sẽ thuận theo mà phối hợp.

Cô ngẩng đầu lên, để cho anh nhìn thấy cô, rồi mỉm cười với anh ta.

Mạc Phong lại lần nữa bị cô chọc giận.

Mạc Phong cũng không biết, tại sao bất kể người phụ nữ này quật cường phản kháng, hay mềm mại phục tùng, anh đều tức giận.

Loại tức giận đó, sinh ra từ đáy lòng, không cần bất cứ nguyên nhân hay lý do gì. Anh nhìn người phụ nữ tóc ngắn phục tùng này đang cười nhu thuân, anh lại có một loại kích động muốn đánh nát tất cả.

Tất cả đều là giả, mọi thứ của người phụ nữ này đều là giả dối!

Anh biết, Tô Tranh không phải như vậy. Tô Tranh trước kia, dù là trong lòng có một chút xíu gợn sóng cũng sẽ lộ ra ở đôi mắt trong trẻo kia.

Tô Tranh trước kia, chính là một kiểu cứng rắn và yếu ớt như thủy tinh, trong suốt rạng ngời, nhìn có vẻ quật cường, nhưng thật ra không chịu nổi một sự đả kích.

Tô Tranh bây giờ, lại khiến anh không thể nhìn thấu.

Có lẽ vì vậy, anh mới đưa ra điều kiện hoang đường như vậy?

Mạc Phong


Old school Swatch Watches