
ện
gì? Nhưng sự cô đơn trong mắt cô mặc dù rất nhỏ nhưng cũng không thoát khỏi ánh
mắt của hắn, hắn làm nũng hỏi: “Vậy tại sao Vi Vi lại không vui? Nói cho tôi biết
đi!”
Ánh mắt của hắn khiến
Thẩm Thiên Vi không thể che giấu cảm xúc của mình, cô chỉ biết thở dài, gõ gõ đầu
hắn: “Chị không phải là không vui...Chỉ là có chút cảm thán...”
“Tại sao?”
Thẩm Thiên Vi bật cười
cố làm ra vẻ đáng thương nói: “Bởi vì em trai của chị đã trưởng thành rồi, đã
không cần chị gái này nữa.”
Nói là nói giỡn nhưng
thật ra cô đúng là có chút để ý. Cho dù ban đầu cô may mắn không cần rời xa hắn
khi thi tuyển thẳng vào trường học nhưng sau này thì sau, mọi chuyện sẽ khác.
Đã từng có một khoảng
thời gian cô rất lo lắng, cô sợ không có cô ở bên cạnh, hắn sẽ không quen! Kết
quả, người không quen chính là cô, cô đã quá quen thuộc với việc chăm sóc hắn...
Từ nhỏ đến lớn, cô đều đem hắn trở thành thứ quan trọng nhất, không một ai có
thể khi dễ hắn, tổn thương hắn! Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, có một ngày hắn
cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ không cần sự chăm sóc của cô nữa.
“Tôi không cần chị gái,
tôi chỉ cần Vi Vi” Thẩm Thiên Dục bĩu môi, cố làm ra vẻ đáng thương. Hắn kéo một
cái cô liền ngồi trên xích đu sau đó điều chỉnh một tư thế thoải mái nhất tùy
tiện nghiêng người nằm trên đùi cô.
Sau khi mọi việc đã kết
thúc Thẩm Thiên Vi mới hoàn hồn, cô cười lên, cưng chiều gõ đầu của hắn: “Này
này, Thẩm Thiên dục, mới vừa nói em trưởng thành bây giờ lại bắt đầu lộ nguyên
hình ra rồi.”
“Vi Vi.”
“Hả?”
“Mặc kệ tôi bao nhiêu
tuổi, tôi vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh Vi Vi để cho Vi Vi chăm sóc tôi.”
Nói trong lòng không ngọt
là gạt người, hắn là em trai cô thương yêu nhất. Thẩm Thiên Vi thở dài: “Chị biết
chứ, em là bảo bối của chị rất nhiều năm rồi! Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?”
“... Không có gì!” Thẩm
Thiên Vi lắc đầu một cái, không nói tiếp.
Chỉ là cuối cùng sẽ có
một ngày, cô sẽ lên đại học, đi tìm việc làm và rời khỏi nhà, rời khỏi hắn, cô
còn phải lập gia đình...
Nghĩ tới đây, cô vô
cùng đau lòng.
Một lúc lâu sau, không
có bất kỳ tiếng động nào vang lên trong sân. Chỉ có cơn gió nhẹ nhàng thổi qua
quần áo. Thẩm Thiên Vi tựa vào trên xích đu không dám động đậy, cô nghĩ là hắn
đã ngủ thiếp đi rồi, tay cũng không ngừng xuyên qua mái tóc của hắn khẽ vuốt, cẩn
thận từng li từng tí che chở.
Cho đến khi cô thiếp đi
và tiếng hít thở đều đều vang lên, Thẩm Thiên Dục mới mở mắt ra, trong tròng mắt
đen hiện lên ý cười.
Trong từ điển của hắn,
chưa từng có chữ “Chỉ là”.
Là của hắn, sẽ vĩnh viễn
là của hắn.
“Alô, Thẩm gia xin
nghe.” An Vịnh Tâm đang gọt trái cây thì nghe tiếng chuông điện thoại vang lên,
bà bỏ con dao trong tay xuống với lấy chiếc điện thoại, một giọng nói êm ái, dễ
nghe truyền vào trong tai đối phương.
Một lúc sau, đôi mắt
tuyệt đẹp của An Vịnh Tâm lộ ra thần sắc khác thường, ánh mắt di chuyển vào đám
người đang ngồi trong phòng khách vừa nói chuyện phiếm vừa ăn trái cây. An Vịnh
Tâm nhìn chồng mình sau đó là con gái và con trai, môi đỏ mọng thật chậm nâng
lên nụ cười thân ái. Bà cầm điện thoại lên hướng về phía Thẩm Thiên Vi kêu: “Vi
Vi, điện thoại của con.”
Chỉ một câu nói lại khiến
mọi người trong nhà đứng hình, nhất là Thẩm Thiên Vi, thật lâu sau cô mới hỏi lại:
“Của con sao?”
“Ừ, điện thoại của
con... là con trai nha.”
Không biết là cố ý hay
vô ý, An Vịnh Tâm còn nhấn mạnh ba chữ “Con trai nha”, bà nói cực kỳ rõ ràng dường
như sợ người khác không biết đầu bên kia điện thoại là một người con trai.
“A” Thẩm Thiên Vi mang
vẻ mặt xin lỗi áy náy vội vàng nhận điện thoại. Một lúc sau, cô bắt đầu ấp úng,
có vẻ vô cùng kinh ngạc và luống cuống, cuối cùng chỉ nói lại một câu “Sau này
không cần gọi điện đến nữa!” Sau đó liền đem điện thoại giống như củ khoai lang
nóng ném lại chỗ cũ.
Trong nháy mắt đó,
phòng khách Thẩm gia im lặng không một tiếng động, Thẩm Thiên Vi không dám nhìn
phản ứng của người lớn trong nhà, chỉ có thể lặng lẽ ngồi xuống, cúi thấp đầu.
“Là người theo đuổi con
sao?” Một giọng nữ dễ nghe vang lên, rất rõ ràng là đến từ An Vịnh Tâm. Hơn nữa
chỉ có bà mới dám ở trong bầu không khí này mà nói chuyện.
“Mẹ!” Một câu nũng nịu
nhanh chóng từ môi hồng của Thẩm Thiên Vi bật ra, gương mặt của cô nhanh chóng ửng
đỏ như trứng gà luộc.
“Ai nha, có gì đâu?” An
Vịnh Tâm vui vẻ mà cười, còn cười đến vô cùng hăng hái, “Con cũng mười tám tuổi
rồi, dáng dấp còn xinh đẹp như thế, có người theo đuổi là chuyện rất bình thường.
Có phải không chồng?”
Bị điểm tên, Thẩm Tư Kiều
rất buồn bực giả bộ ngu: “Cái gì?”
“Chồng à, làm gì bày ra
cái bộ mặt không hiểu chuyện gì thế? Năm đó em theo đuổi anh cũng là 18, 19 tuổi,
mặc dù anh vẫn kháng cự em, trốn tránh em nhưng cuối cùng vẫn bị thành ý của em
cảm động! Nói không chừng loại chuyện này cũng sẽ xảy ra trên người con gái
chúng ta!” An Vịnh tâm cười với Thẩm Tư Kiều nhưng khóe mắt lại cố ý nghiêng đi
nhìn biểu tình của người nào đó.
Hừ, không có phản ứng
là sao chứ? Xem con có thể chống cự được bao lâu!
“Mẹ, không