
tay nhỏ mềm mại thay hắn lau đi mồ
hôi trên trán, cưng chiều xoa xoa cái má mềm mại của hắn.
“Vi Vi...” Cái miệng nhỏ
nhắn chu lên, một lần nữa bật ra hai chữ này. Thẩm Thiên Dục nhìn chằm chằm cô
vừa giống như đang suy nghĩ cái gì đó vừa giống như đang mơ mộng.
“Được rồi, được rồi, là
Vi Vi nha!”
Một chuỗi tiếng cười
vui tươi hớn hở từ miệng Thẩm Thiên Dục phát ra, giống như hắn vô cùng hài lòng
với đáp án này.
“Em đó, mỗi lần bắt nạt
chị đều vui vẻ như thế”
Thẩm Thiên Vi vuốt cái
mũi nhỏ của hắn một cái, hai người cùng nhau cười rộ lên.
Nghe ở sân sau có tiếng
cười đùa vui vẻ, hai vợ chồng vẫn đứng ở cửa chính cũng cười theo. An Vịnh Tâm
bị Thẩm Tư Kiều ôm vào trong ngực: “Kiều, em thấy thật hạnh phúc.”
“Anh cũng vậy” Thẩm Tư
Kiều hôn nhẹ lên trán vợ.
Một lúc sau, An Vịnh
Tâm ngước gương mặt nhỏ nhắn lên nhìn về phía Thẩm Tư Kiều, cô nói: “Chồng ơi,
chúng ta sinh thêm một đứa bé được không?”
Thẩm Tư Kiều cũng không
kinh ngạc trước đề nghị của vợ. Hắn chỉ thở dài tiếc nuối: “Vợ à, anh xin lỗi,
coi như em muốn thì nó cũng sẽ không xảy ra.”
“Tại sao?”
“Bởi vì anh đã buộc
ga-rô (ngăn sinh nở) rồi, không có khả năng cho em đứa bé.” Thẩm Tư Kiều sủng
nịnh nhìn vợ giống như đang nhìn bảo bối quý giá nhất.
“Cái gì?” An Vịnh Tâm
quả thật rất khiếp sợ “Tại sao tới bây giờ anh mới nói cho em biết?”
“... Anh không muốn mạo
hiểm nữa, rất nguy hiểm!” Câu trả lời của hắn khiến khóe mắt An Vịnh Tâm nhanh
chóng đỏ rực “Chúng ta còn có Vi Vi và Thiên Dục mà, như vậy là đủ rồi.”
“Đứa ngốc!” An Vịnh Tâm
vùi mặt vào trong ngực hắn hít hít chóp mũi “Em yêu anh, thật sự rất yêu anh.”
“Anh cũng thế...”
Một lúc sau, từ trong
sân sau vọng ra tiếng cười của lũ trẻ một lần nữa hấp dẫn sự chú ý của hai vợ
chồng. An Vịnh Tâm cố làm ra vẻ uất ức nói: “Con trai của anh là một tên khốn
kiếp. Hắn bắt nạt em.”
“Sao vậy?” Thẩm Tư Kiều
nhíu mày, mang theo nụ cười biết rõ còn hỏi.
“Ở trước mặt em hắn rất
nghịch ngợm nhưng ở trước mặt Vi Vi lại rất ngoan ngoãn, một dáng vẻ ngoan
ngoãn vô cùng đáng yêu... Đây không phải là bắt nạt em thì là gì?” An Vịnh Tâm
chu mỏ.
Thẩm Tư Kiều vừa nghe,
hé miệng cười lên: “Vợ à, con trai của em mới hai tuổi mà thôi...”
“Chính là mới hai tuổi
mới đáng sợ nha!” An Vịnh Tâm không phục nói “Cũng không biết di truyền từ người
nào, ranh ma muốn chết!”
“Không phải từ em sao?”
“Làm ơn, chồng à, con
anh cũng có phần đó! Hắn sau này khi dễ lời nói của anh, em không giúp một tay
đâu!”
“Vậy... Sau này để cho
Vi Vi đối phó với hắn.”
“A! Ý kiến hay!” mắt đẹp
của An Vịnh Tâm lóe sáng. Cho dù là Hỗn Thế Tiểu Ma Vương đi nữa thì cũng có khắc
tinh. Cô ôm cổ Thẩm Tư Kiều: “Chồng à, anh thật thông minh.”
“Quá khen, anh muốn phần
thưởng, một cái hôn.”
“Không thành vấn đề, một
trăm cái cũng có, ha ha...”
Ở nơi nhỏ bé này tràn
ngập hạnh phúc. Đó đã là một câu chuyện xưa còn bây giờ đã là chuyện khác...
“Nhóc con, thành thật
khai báo cho mẹ. Nửa tháng trước, xâm nhập kho tư liệu trường học lấy đề thi
sau đó phát tán trên internet làm hại cuộc thi rối loạn có phải là con giở trò
hay không?”
Tiếng la hét cực kỳ
vang dội từ căn phòng nào đó ở lầu hai Thẩm gia truyền ra. Giọng nói của nữ chủ
nhân vô cùng tức giận nhưng hiển nhiên người bị trách mắng lại vô cùng hời hợt.
Một đứa bé lười biếng
ngồi dưới đất sát cửa sổ. Nó không ngẩng đầu lên, cặp mắt vẫn như cũ quét qua
cuốn sách Anh Văn cầm trong tay, một ngón tay nhỏ bé trắng noãn thong thả ung
dung giả vờ ngoáy ngoáy lỗ tai, khóe miệng nâng lên một chút, cười như không cười,
âm thanh thở dài nhẹ nhàng chậm chạp từ môi mỏng bật ra: “Mẹ, làm việc phải có
chứng cứ, mẹ không thể nói oan cho người tốt được. Hơn nữa người này còn là con
trai bảo bối của mẹ! Còn nữa, nếu như có thể, mẹ có thể nói nhỏ một chút không?
Trái tim của con rất yếu ớt, đừng hù dọa con.”
“Cứt chó!” Từ ngữ bất
nhã từ môi mỏng của An Vịnh Tâm bật ra, cô chống nạnh từ trên cao nhìn xuống
cái người có bộ dạng “Việc không liên quan đến mình, vắt giò ngồi xem”, cô tự
nói với mình, nhất định phải tỉnh táo, phải tỉnh táo! Nhưng...
“Trái tim của con rất tốt,
tốt đến độ có thể làm si măng cốt thép! Chứng cứ? Mẹ không cần đến nó, mẹ nhìn
vào mắt con là biết con nói thật hay nói giả, huống chi... Con cho rằng mẹ thật
sự không có chứng cứ sao?”
Cuối cùng đứa trẻ bất đắc
dĩ buông quyển sách dầy cộm xuống, nó nhìn về phía An Vịnh Tâm mỉm cười và nói:
“Mẹ đã lớn tuổi rồi tức giận không tốt cho sức khỏe đâu, người trưởng thành nên
giữ vững phong độ, hơn nữa, ba nói mẹ ở trước mặt con không được nói tục, mẹ
quên rồi sao?”
“Con!” An Vịnh Tâm bỗng
chốc nắm chặt bàn tay, cô thật sự muốn đem thằng nhóc trước mắt từ trên lầu ném
xuống.
Cái gì gọi là “Lớn tuổi”?
Cô mới ba mươi tuổi! Hai từ “Lớn tuổi” cùng cô một chút quan hệ cũng không có,
cô...
Bây giờ không phải là
lúc nghĩ tới vấn đề rối rắm này.
Một hồi lâu sau, cô
nheo mắt lại, hít thở sâu một hơi rồi nói: “Thẩm Thiên Dục, cho mẹ một lý do, mẹ
liền bỏ qua cho con.”
Đứa bé cũng chín