
g thật quyến rũ. Anh thấy lòng xao xuyến, kìm không được cúi người xuống
hôn cô. Lần đầu là một nụ hôn chạm môi, sau anh suy nghĩ thấy chưa đủ lại nâng
cằm cô lên, lần này anh hôn thật sâu. Cô không phản kháng, đến khi hai người không
thở nổi anh mới buông ra. Kiều Lam cúi mặt nhìn đôi giày da bóng loáng ở chân
anh, nói rất thật lòng:
- Em ngủ từ trưa tới giờ đấy.
- Thì sao?
- Thì đói bụng chứ sao nữa.
Anh nghe thế thì
bật cười, nghĩ thầm, cô hai à, anh đây cũng chưa ăn tối đâu đấy đã chạy đến đây
rồi. Để người khác biết được lại mang cái tiếng dại gái thôi. Nhưng cũng chẳng
thể nói thế, anh chỉ chỉ ra ngoài cánh cửa.
-
Anh đợi em nhé, thay đồ đi.
Nói xong anh ra ngoài đóng cửa lại chờ cô. Thật
ra xã hội ngày nay phát triển đến chóng mặt, nữ sinh ngày nay đánh nhau nhiều
hơn cả tụi con trai, lối sống cũng phóng khoáng, cởi mở hơn. Anh lại không phải
chàng trai mới lớn, rụt rè, bẽn lẽn gì đấy, cũng lên giường với không ít cô. Nhưng
ở cái tuổi này rồi, anh biết bây giờ không phải lúc.
Họ ăn tối ngay
dưới nhà hàng của khách sạn, đồ biển ở đây phải nói là trên cả tuyệt vời, thức
ăn cũng phong phú, hệ quả là cô ăn một bụng no căng. Anh đứng dậy tính tiền nên
cô bước ra ngoài sảnh ngắm phố phường. Mỗi người có một cách suy nghĩ riêng,
cách yêu riêng, với bạn bè cô luôn sòng phẳng trong tất cả mọi chuyện. Còn khi
đã là người yêu cô, có những vấn đề chi li quá chỉ kéo dài khoảng cách mà thôi.
Ăn xong cô đề
nghị đi dạo xung quanh tìm hiểu phong tục tập quán người địa phương. Đây là lần
đầu tiên cô đến thành phố Cảng này cảm thấy cái gì cũng lạ lẫm. Cuối cùng đi
mãi mỏi chân, họ dừng lại ở quán cà phê cách khách sạn không xa. Nói đúng hơn
là hai người chỉ đi được một quãng đường ngắn cô đã thấy tức bụng, có lẽ mới ăn
no xong.
- Nói xem cảm nghĩ của em về lần đầu gặp anh là thế nào?
- Này, sao tự nhiên lại hỏi vấn đề này chứ? À, để em nghĩ xem, thì ra
công tử nhà Chủ tịch cũng là “zai đẹp” đấy chứ, chắc thế. Còn ấn tượng của anh
về em thế nào?
- Bao nhiêu tuổi rồi mà đã có con lớn thế kia, thật không thể chịu được
lớp trẻ ngày nay.
- Này, anh đùa đấy à, thanh niên nghiêm túc thế này cơ mà.
- Thanh niên á, chắc anh nghe nhầm. Em mà là thanh niên anh làm thiếu
niên quá.
- Haizz, có một sự buồn nhẹ ở đây. - Nói xong cả hai bật cười, thì ra từ tình bạn
trở tiến hóa thành tình yêu không khó khăn như họ nghĩ.
Sáng hôm sau, cô
phải đến công ty sớm, còn anh ra sân bay về lại Sài Gòn. Kế hoạch đến Hải Phòng
lần này không nằm trong dự định của cô. Bỗng dưng bốn ngày trước, hai mươi nhân
viên chi nhánh này đồng loạt nộp đơn nghỉ việc với lý do: Mâu thuẫn với giám đốc.
Toàn công ty có
bốn chi nhánh và một tổng, rải đều trên năm thành phố lớn trong cả nước. Hải
Phòng luôn xếp hạng chót trong các đánh giá về văn hóa doanh nghiệp. Công ty cô
là công ty thương mại dịch vụ, chủ yếu là lên ý tưởng, hỗ trợ hoặc thực hiện
chương trình Marketing cho công ty khác. Đồng thời cũng mở các cửa hàng kinh
doanh hàng công nghệ, điện máy.
Cô được cử ra
đây nhằm xem xét tình hình, đồng thời triển khai các biện pháp đã thống nhất
trong đợt họp lần trước. Khi tất cả nhân viên có mặt đầy đủ trong phòng họp, giới
thiệu xong cô hỏi thẳng vấn đề.
-
Có thể cho tôi biết những ai đã nộp đơn nghỉ việc không?
Hai mươi người
trong số năm mươi người bên dưới đồng loạt đứng lên. Cô suy nghĩ rồi chỉ vào
người đàn ông trạc tuổi đứng thứ hai từ trái sang.
-
Anh hãy cho tôi biết lý do anh xin nghỉ không?
Người đàn ông thẳng
thắn nói ra.
- Chúng tôi làm việc ở đây người ít nhất cũng đã năm năm rồi, nhưng chưa
có ai trong số chúng tôi được đề bạt lên vị trí cao hơn, cũng không có ai được
cử đi đào tạo, lương tăng cũng không nhiều bằng những người vào sau. Chúng tôi
không phải những người không có năng lực, thế nhưng cái thằng cha Hưng cứ thiên
vị. Ai đút tiền, mời lão nhậu thì lão cho lên. Có lão thì không có chúng tôi,
có chúng tôi thì không có lão, thế thôi.
- Được, thông báo với mọi người, chủ tịch hội đồng quản trị, ông Trịnh
Minh Hòa đã ký quyết định thôi việc cho giám đốc Hưng. Quyết định này có hiệu lực
kể từ ngày hôm nay, giờ có lẽ ông ấy đang dọn đồ trong phòng mình rồi.
Vừa dứt lời, mọi
người đồng loạt đứng lên vỗ tây, cô rất bất ngờ, không ngờ có nhiều người bất
bình với ông ấy thế. Nếu là mẹ cô, bà sẽ hỏi ăn ở thất đức thế nào mới khiến
người khác bức xúc thế này chứ.
- Được rồi, mọi người trật tự và cũng ngồi xuống hết đi. - Cô ra hiệu
cho trợ lý Hà phát cho mỗi người một bản nguyện vọng.
- Các bạn về chỗ, suy nghĩ thật kỹ và điền vào đây nhé. Đầu giờ chiều nộp
lại cho trợ lý Hà, tôi sẽ đọc hết những gì các bạn viết. Tất cả quay lại làm việc
đi, ai muốn nghỉ việc, nộp đơn luôn nhé, tôi sẽ phê chuẩn.
Nói xong cô bước
ra khỏi phòng họp nhưng đến cửa thì dừng lại bổ sung.
-
À, quên nói với mọi người, chuẩn bị tinh thần sáng mai tôi sẽ nói chuyện với từng
người trong công ty, bạn cũng có thể nghĩ đây là một buổi phỏng vấn. Chúc mọi
người làm việc vui vẻ.
Chiều cô không đ