
hắc, ta tiếp
tục nhảy ! Như thế nào……”
Chữ “ah” khiêu khích cuối cùng còn chưa kịp phát ra nửa âm tiết, ta đã bị một cánh tay mạnh mẽ từ phía sau vòng tới giữ chặt rồi dùng sức kéo
giựt ngược, trong nháy mắt ta ngã vào một vòng tay nóng như lửa.
Ta không thể tin nổi trợn mắt nhìn vào cặp mắt màu vàng kia, nơi đó ẩn
chứa giận dữ, ẩn chứa vị chua chát, còn ẩn chứa sự kinh ngạc giống như
ta!
OMG?! OMG?!!! Oh, godgodgod!~~~~~~~
Phản ứng tiếp theo của ta có thể dùng tên của một bộ phim điện ảnh rất nổi tiếng để tổng kết khái quát, tên của nó là ——《Tiếng thét chói tai 》“A a a a a ~~~~~~~” Một tiếng sói tru quỷ khóc, vang tận mây xanh.
Cặp mắt màu vàng kia chợt lóe lên vẻ thất vọng cùng bị thương, trái tim ta đột nhiên co thắt lại, một loại cảm giác tội lỗi đột nhiên tuôn trào
khắp toàn thân ta, cả thân thể trong nháy mắt trở nên rất lạnh rất lạnh.
Ta thề không phải ta cố ý, ta thật sự thật sự đúng là không hề nghĩ tới, chỉ là kinh ngạc, chỉ là……
“Lăng nhi!”
Ngay sau đó, ta từ trong vòng tay nóng bỏng như lửa chuyển sang một vòng tay ấm áp khác.
Bà nó chứ, đổi thang mà không đổi thuốc a! Ai nấy đều xem bản thân mình là chuột túi hay sao?!
“Đông Phương Cửu ngươi buông lão tử ra!”
“Tiểu Lăng nhi của ta, một khắc không gặp nàng, nàng liền chạy đi sà vào lòng người khác, nàng nàng…… Ta thật đau lòng mà!~~~”
Ta không dám nhìn vào mắt Hiên Viên Tiêu, sợ nhìn rồi áy náy. Chỉ mong
sao tên ngốc Đông Phương Cửu này đừng gây cho ta thêm nhiều phiền phức
nữa.
Phải biết rằng loại người như Hiên Viên Tiêu ngươi có thể công khai hận
hắn, đắc tội hắn, không phục hắn, cùng hắn sống chết, nhưng mà không
thể để cho hắn cảm thấy được ngươi xem thường hắn, ghê tởm hắn, chán
ghét hắn. Bằng không loại người có thế lực cường đại như hắn, loại
người quen đứng ở trên cao như hắn, rất dễ bị tổn thương, tâm hồn yếu
đuối khủng khiếp, hơn nữa một khi bị tổn thương thì tuyệt đối sẽ khép
kín bản thân.
Dùng đà điểu để hình dung loại người như hắn là chính xác nhất.
“Đông Phương Cửu, ngươi buông ta ra, đừng làm rộn, ta không có tâm tình.”
Giọng ta「©」nói rất nhỏ, nhưng mà rất hữu hiệu, hắn
không nói gì cả liền buông ta ra.
Vạn hạnh trong bất hạnh chính là tại thời khắc xấu hổ này, Yến Tứ Phương
giống như chúa cứu thế xuất hiện, giọng nói như tiếng trời của hắn giải cứu chúng ta.
“Sở Sở quận chúa đã tỉnh.” “Yến Tứ Phương ngươi đúng là Bồ Tát chuyển thế đầu thai, ta yêu ngươi chết mất! Ha ha ha ~~~~~~~~” Ta cảm thấy không biết có phải ta đã từng luyện lăng ba vi bộ linh tinh gì đó hay không, mà sao có thể dùng tốc độ như vậy chạy vào trong phòng được?! Quả thực còn nhanh hơn so với chạy
thoát thân.
“Sở Sở…” Ta nức nở lên đài. Bảy phần giả, ba phần thật!
“Lăng nhi!”
Khi ta nhìn thấy Sở Sở, sống mũi bỗng thật sự cay cay, lại còn có chút
ngượng ngùng thút tha thút thít, cười mếu máo: “Sở Sở, tỷ đừng nói
chuyện, mới vừa tỉnh lại, nghỉ ngơi nhiều chút. Tỷ muốn ăn cái gì? Ta
căn dặn phòng bếp làm cho tỷ liền! A đúng rồi, tỷ có khát không? Yến có cho tỷ uống nước chưa? Còn khó chịu không? Tỷ xem tỷ gầy ……” Khụt khịt mũi, làm gì mà giống như ngửi phải hạt tiêu thế này, “Tỷ còn để cho ta sống nữa không?! Tỷ gầy thành ra thế này, ta「©」phải giảm cân đến đời nào mới có thể giống được như tỷ đây?!”
Đầu ngón tay lành lạnh của Sở Sở trượt qua khóe mắt ta, nàng ôn nhu mỉm cười sủng nịnh: “Lăng nhi ngốc…”
“Ta mặc kệ, trong vòng mười ngày tỷ phải ráng ăn thành như ta vậy! Hắc
hắc, làm tỷ muội phải đồng cam cộng khổ mà, ta mà là đại béo, thì tỷ
phải là tiểu béo!”
Thượng Quan Sở Sở lúc nghe đến hai chữ “tỷ muội” trong lòng có một tư vị
không nói nên, là hổ thẹn? Hay là hối hận? Nhưng nàng biết nàng đã
không thể quay đầu lại nữa rồi, không thể quay lại được nữa rồi.
“Ưm…” Nàng gật đầu, đầu nặng tựa nghìn cân. Lúc ngẩng đầu lên lại, trên mặt nàng lại nở một nụ cười tươi tắn, nhẹ giọng gọi: “Tiêu…”
Hiên Viên Tiêu thong thả bước đến trước giường Sở Sở, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười nhưng không hề nói chuyện.
“Chuyện kia… Sở Sở… Ta đi chuẩn bị đồ ăn cho tỷ trước…” Len lén liếc mắt nhìn Hiên Viên Tiêu, hắn căn bản không hề nhìn ta, ta vội vàng chuồn nhanh, dại gì làm bóng đèn điện (kỳ đà cản mũi), do đó, ta giả mù sa mưa nói: “Hai người… hai người cứ từ từ trò chuyện nha…”
Lúc ta bước ngang qua người Yến Tứ Phương, hắn nói một câu: “Nàng không cần đến trù phòng, hiện tại Sở Sở chỉ có thể húp cháo.”
“Hả? Ờ.” Ta hậm hực đi ra ngoài.
***
Ba ngày sau, thân thể Sở Sở cơ bản đã khôi phục, những lễ vật Đông Phương Cửu tặng cho Yến Tứ Phương phần lớn đều cho Sở Sở dùng, bản thân Yến
Tứ Phương cũng không có phản ứng gì, rất hào phóng, ta càng cảm thấy
cái này gọi là tận dụng triệt để, dù gì hắn vốn chính là làm nghề y,
thuốc bổ gì mà không có, vậy mà chẳng hề mảy may quan tâm một chút xíu
gì cả.
Sau đó, cả đám người bọn ta tề tụ ở Bạch Mai đình bàn bạc trao đổi về vấn đề hành trình, bọn ta không thể quấy rối mãi chỗ ở của Yến Tứ Phương
được, đương nhiên phải thảo luận vấn đề chỗ ở sắp tới. Điều quan trọng
nhất là, S