
… Là trà hả! Nhìn chằm chằm chung trà trong
tay Sở Sở… Ách, ta đã hiểu rồi…
“Sở Sở, tỷ tạt nước trà vào mặt muội hả…” Hết sức ủy khuất, hai mắt đẫm lệ.
“A… chuyện đó… Lăng nhi…” Thượng Quan Sở Sở mới thật sự là ủy khuất, “Tỷ gọi muội kiểu gì muội cũng không dậy… lại còn nói những câu kỳ lạ… tỷ
không biết muội bị gì… cho nên…”
“Ha ha, Sở Sở, không có việc gì, chắc là muội nói mớ rồi, đừng lo lắng!” Ta cười to. Trêu Sở Sở tội nghiệp cũng thú vị.
Nhìn sắc trời, mấy giờ rồi ta?
“Sở Sở, muội mới ngủ được mấy canh giờ mà tỷ đã gọi muội…” Ta cong môi, rõ ràng mới hửng sáng mà!
“Lăng nhi, muội ngủ được hai ngày rồi đó!” Thượng Quan Sở Sở cũng là bất đắc dĩ, nàng vốn không định gọi Lăng nhi thức dậy, nhưng một là sợ Lăng nhi ngủ lâu quá không tốt, hai là, hôm nay là ngày Âu Dương Vân tuyển
Vương phi, Lăng nhi không thể vắng mặt.
“Trời ạ! Hai ngày rồi sao? !” Ta kinh hãi, “Sở Sở, Ất có tới tìm ta hay
không? !” Không biết tiểu hồ ly có thể chịu đựng nổi hai ngày không nữa, làm ơn đừng có bị gì nha! A di đà phật…
“Có, ha ha, xem muội lo lắng chưa kìa.” Sở Sở dùng một chiếc khăn lụa
sạch lau vết trà trên mặt Lăng nhi, “Ất nói muội đừng lo lắng, nói rằng
mọi việc đều đúng như dự liệu của muội.”
Đều đúng dự liệu của ta? ! Vậy chính là khai rồi? ! Hắc hắc! Ta nói mà,
cho ngươi mang đôi giày cao bảy tất, đợi trong một căn phòng không có
ánh sáng, không cho ngươi ngủ, ngươi có thể không khai sao! Ha ha!
Hỏi ta vì sao có thể khiến cho tiểu hồ ly không ngủ được chứ gì? ! Ha ha ha, đơn giản lắm, bốn vách tường đều được làm từ thép tinh khiết, trên
dưới trái phải cách mỗi mười phân thì có một cây đinh thép cực nhọn, mật độ như thế, là đủ để đâm vào trong thịt rồi. Cho nên, tiểu hồ ly không
có cách nào dựa vào tường để ngủ được.
Trong mật thất bằng thép không chút kẽ hở, từ từ cho nước vào ngập đến
thắt lưng, với sức nổi trong độ cao của nước như vậy ngươi không thể nào ngồi xuống dưới đáy, cứ cho là ngươi có luyện võ công nên ngồi xuống
được, đáng tiếc cũng không thở được, nước sẽ vừa đủ ngập quá mũi của
ngươi, ha ha ha. Cho nên, làm thế nào cũng không thể ngủ được, cộng thêm đau nhức dưới chân, có thể chịu đựng bao lâu? ! Hả? Hả? Hả? ? ? Aha ha
ha! ! ! Ta thực sự là một bà mẹ kế thiên tài a! ~
“Lăng nhi ~~~” Thượng Quan Sở Sở huơ huơ tay trước mặt Thượng Quan Lăng, nàng lại bị dọa tới rồi, không biết Thượng Quan Lăng vì sao lại cười
phá lên nữa, hơn nữa còn cười đến … kinh khủng như thế.
“Ơ… A… muội không sao! Tốt rồi ! Aha ha ha ~~~” Nếu có thể hỏi được tung tích, thì chắc chắn Ất nhất định có thể thuận lợi cứu Bính ra, như vậy, như vậy ta phải ngủ tiếp đây, ừm, buồn ngủ ghê…
Thế là ta lại nằm ngã ra.
“Lăng nhi!” Thượng Quan Sở Sở sốt ruột, ” Hôm nay là ngày tuyển phi của
Vua Ngôn Quốc, muội là đại biểu của Ngọc Quốc nên phải tham gia a!”
“Không muốn!” Lời vừa ra khỏi miệng.
Tiếng sấm giữa trời quang! Ông trời ơi, thiên lôi giáng xuống, đánh chết ta cũng được! Sao lại bắt Vân tiên nhân chọn phi a! ~~~
Thượng Quan Sở Sở chỉ tưởng Lăng nhi không chịu dậy, nên tận tình khuyên bảo: “Lăng nhi, muội là trưởng công chúa Ngọc Quốc a, không nên ầm ĩ
như trẻ con thế.”
“Đừng mà…” Đừng tuyển phi mà…
[1'> Ý nàng là ném cho hắn cái nhìn toàn tròng trắng, tức là trợn trừng mắt nhìn đấy mà. Ngôn Vân Lăng năm thứ hai, tháng 10 ngày mồng 3. Trời quang, gió nhẹ.
Ngôn quốc tân vương – Âu Dương Vân, hiệu Vân Lăng đế, kế vị tròn hai năm.
Vì chọn lựa Vương phi, văn võ bá quan đều tề tựu tại Thần chỉ Đài.
Thần chỉ Đài, nơi Quốc sư qua nhiều thế hệ của Ngôn quốc xem tinh, đoán vận, cúng tế, cầu phúc, lắng nghe thần chỉ.
Tất cả mọi người đều nín thở, Thần chỉ Đài lại càng lặng yên khác
thường, bởi Quốc sư đã nhận được thần chỉ “Thần hữu ngôn quốc, trời chọn Vương phi” — Thần linh vì Ngôn quốc tuyển một vị Vương phi, từ nay về
sau long phượng tường hòa, muôn đời thái bình.
Điều này đối với thần dân Ngôn quốc mà nói, đích thị là một chuyện vô
cùng thiêng liêng trọng đại, từ quan lại cho đến vạn dân đều đang trông
chờ thần linh chọn lựa, mong mỏi một vị Vương phi có năng lực bảo hộ
Ngôn quốc muôn đời thái bình an khang.
Chủ trì chính giữa Thần chỉ Đài không phải Ngôn quốc vương, mà không ai
khác chính là Quốc sư Vô Ngôn, Âu Dương Vân nét mặt không chút biểu tình đứng bên cạnh Vô Ngôn.
Chần chừ lại tham ngủ, nên ta với Sở Sở đến muộn.
Aizz, lại là ta… biến thành tiêu điểm chính cho người người chú mục rồi! Khẽ thở dài, chậm rãi bước lên Thần chỉ Đài.
Ha ha, tình thế thật cường đại nha! Trên Thần chỉ Đài là mấy ông “tai to mặt lớn”, còn dưới Thần chỉ Đài tất cả đều là thần dân Ngôn quốc phủ
phục xuống.
Lão cáo già Vô Ngôn bây giờ còn có tâm tình làm “Thần chỉ” sao? Hắn không “nhớ mong” tiểu đệ của hắn a? Rõ thật là vô tình mà!
Ta cao hứng khiêu khích nhìn về phía Vô Ngôn, vô cùng kiêu ngạo cười với hắn. Cho ngươi tức chết thôi!
Không ngờ tới Vô Ngôn cũng rất tiêu sái đón nhận ánh mắt ta, đối với ta
thản nhiên cười, ánh mắt hắn thực giống như hết thảy đều xem ta không ra gì. Trong lúc đó đột nhiên kh