XtGem Forum catalog
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328433

Bình chọn: 8.5.00/10/843 lượt.

ợng!”

“Năm vạn lượng.”

Thanh âm này khí thế dữ dằn, không ai bì nổi, toàn bộ Tiên Nguyệt Phường đều nghe rõ ràng, chấn động tất cả mọi người.

Có tiền chứ gì? ! Có tiền là hay lắm sao? ! Công tử ta hôm nay sẽ đấu với ngươi, xem ai ép được ai?

Ta cất giọng hô to: “Mười vạn lượng!” Hừ, dù gì, địa bàn của ta, ta làm

chủ! Cho dù một trăm vạn lượng cũng chỉ từ túi phải chạy sang túi trái

của ta mà thôi!

Ta khiêu khích nhìn về phía phát ra âm thanh lúc nãy.

Xa xa, chỉ thấy một gã trai người mặc cẩm bào màu tím, đầu đội tử kim

quan, đứng ngay trước cửa lớn Tiên Nguyệt Phường, con ngươi ánh kim lóe

lên một tia hàn quang nhàn nhạt mê người, mà phạm vi tỏa ra của cái tia

hàn quang đó, vừa vặn đúng ngay chỗ ta đang ngồi.

Ha ha, xuyên không thiệt thú vị nha—— ngay cả sự kinh hãi cũng làm người ta bị thương!

Lão thiên gia, ông trêu ngươi con có phải không? !

Cái tên kia, không phải là Hiên Viên Tiêu đấy sao? ! ! ! !

[1'> Bích Quân và Tất Vân đều phát âm là [bìyún'>, nên em Lăng bị nhầm. Truyện mình viết mà cũng nhầm, hahaha

[2'> Kỹ nam

[3'> Phá trinh (chữ này hơi phô nhỉ???) Lúc này, nếu ta mà còn nói: Hiên Viên Tiêu không nhận ra là ta đang “dịch dung”, thì người cổ đại đều là đồ ngốc hết!

Thế đấy, ta chính là kẻ ngốc từ đầu đến chân, không hơn không kém.

Được rồi, vậy hiện tại ta nên làm cái gì bây giờ?

Không nói gì nữa, không ra giá nữa, đem Tất Vân tặng cho Hiên Viên Tiêu?

No no no no, không thể được!

Chỉ bằng ánh mắt nhìn chằm chằm ta của Hiên Viên Tiêu đã có thể phun hỏa rồi, Tất Vân mà nằm trong tay hắn liệu có thể tốt hay sao?!

Trời ạ! Trời ạ! Hiên Viên Tiêu là GAY!!!!! A!~~~ Sở Sở phải làm sao bây giờ?! Ta thực thương xót cho Sở Sở quá a a……

“Hai mươi vạn lượng.”

Hiên Viên Tiêu thành công thu hút tầm mắt chú ý của mọi người. Con ngươi vàng trong chớp mắt liền thu lại tia sắc bén vừa nổi lên. Hắn muốn phù

hợp với thân phận hiện tại của mình, ha ha, khách làng chơi, hay nói

đúng hơn là một khách làng chơi đi chơi tiểu quan. Bản thân Hiên Viên

Tiêu cũng không hiểu tại sao, vì cái gì mà không cần suy nghĩ, buột

miệng ra giá theo nàng?! (vivi: là dại gái đó anh :X. Maroon: no, không

fải dại gái, mà vì không muốn nàng có ‘người khác’, haha) Có lẽ, lúc hắn nghe được khoảnh khắc nàng ra giá kia, liền không kiềm chế nổi.

“Công tử! Công tử!”

“Ta không sao……” Ta hướng Đinh khoát khoát tay, bản thân cũng giảm đi vài phần tỉnh táo.

“Hiên Viên Tiêu tới rồi.”

Vô nghĩa, đâu phải ta không có mắt a!

“Ừ.” Ta gật đầu, “Mặc kệ hắn.”

“Nhưng mà……”

“Hừ, yên tâm, hắn sẽ không vạch trần ta đâu, hắn lại càng không muốn

chính hắn bị bại lộ!” Ta lạnh lùng nói, sau đó liền lộ ra miệng cười

nhìn tên Hiên Viên Tiêu đang đầy căm tức kia, tiếp tục ra giá, “Hai mươi lăm vạn lượng!” Ta không dám kêu cao quá, sợ làm người ta sợ, ha ha.

“Ba mươi vạn lượng.” Hiên Viên Tiêu lạnh lùng nâng giá.

“Năm mươi vạn lượng!” Tên GAY chết dẫm Hiên Viên Tiêu này cứ phải theo ta tranh đoạt làm cái gì cơ chứ?!

Không đúng, không đúng! Ngươi là cái tên lưỡng tính chết tiệt không có

lễ tiết! Thật là làm mất mặt người đồng tính mà!! Ngươi là đồ đồng tính

giả mạo!

Cái tên thất phu nhà ngươi đã chiếm lấy Sở Sở, nay còn muốn đoạt Tất Vân của ta!

Không biết từ khi nào, trong suy nghĩ chủ quan ta đã bắt đầu coi Tất Vân là vật sở hữu của mình.

Sau khi ta ra giá trên trời là năm mươi vạn lượng bạc trắng, không khí

liền trở nên tĩnh lặng quỉ dị, cho đến tận khi Hiên Viên Tiêu âm lãnh

lạnh lùng mở miệng lần nữa, mới dấy lên làn sóng xôn xao lần cuối trong

đại sảnh đêm nay.

“Một trăm vạn lượng — ngân phiếu!” Hiên Viên Tiêu tức giận bừng bừng, tung giá trên trời.

Hiên Viên Tiêu vung tay, người hầu theo hắn liền tiến vào Tiên Nguyệt

Phường, đem một sấp ngân phiếu cung kính đặt vào lòng bàn tay đang chìa

ra của hắn.

Tú bà Tiên Tiên của Tiên Nguyệt phường trừng lớn mắt, vẻ mặt rõ ràng nói: Ngươi đúng là một kẻ điên!

“Làm sao bây giờ?!” Ta cuối cùng bối rối quay đầu sang hỏi Đinh.

Ta không thể đem Tất Vân giao cho hắn được! Không thể!

Ôi~ Tài trí thông minh của ta, sách quí mẹ kế của ta, ba mươi sáu kế của ta!!!

Hắc hắc, ta khẽ cười một tiếng, hàng mi giương lên nhìn về phía Hiên

Viên Tiêu, cho rằng thắng lợi đã nắm chắc trong tầm tay: “Vị công tử này – Tất Vân mặc dù nương nhờ thanh lâu, nhưng tinh thông thi văn, sở

trường gảy đàn, có tài hoa, công tử làm vậy khó tránh mạo phạm mỹ nhân.” Nói xong, ta quạt quạt chiết phiến, tác phong nhanh nhẹn bước xuống

lầu.

“Đinh, ngươi đi phân phó tú bà, Tất Vân nhất định phải là của ta, hiểu chưa?” Trong lúc xoay người, ta nhẹ giọng phân phó Đinh.

Hiên Viên Tiêu thoáng sững sốt, quan sát Thượng Quan Lăng đang mỉm cười. Hắn chưa bao giờ thấy nàng cười như vậy, vừa tự tin lại vừa mị hoặc.

Mày liễu thon dài, mắt phượng ẩn tình, đôi môi mỏng hơi cong lên, giống

như gió xuân tháng ba, làm tan chảy băng tuyết, mang mị sắc đoan chính,

nhẹ nhàng che giấu sự lợi hại.

Nếu mà là cặp bích mâu trong vắt kia thì đẹp hơn. Hiên Viên Tiêu âm thầm cảm thán.

“Vị công tử này a, …… người trong thanh