Polaroid
Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328103

Bình chọn: 7.5.00/10/810 lượt.

ã lâu, không biết hôm nay có thể may mắn

được chiêm ngưỡng, để giải nổi khổ tương tư hay không.”

Quả nhiên.”Xích ngọc” còn có tên là “Huyết ngọc “, một màu đỏ thẫm, đúng là quốc bảo của Ngọc Quốc, nhưng mà đã mất từ lâu, ta đi đâu tìm về cho ngươi xem đây? !

Tại sao mất? ! À, bởi vì trong sách ta viết, có ẩn giấu một câu “Thần

Chỉ” —— “Ai có được ngọc, nắm giữ càn khôn “, cái gọi là “Ngọc” không

phải chỉ “Ngọc Quốc”, mà là chỉ “Xích ngọc “, đây cũng là một đoạn phục

bút[2'> vì để cho ba tên soái ca cực phẩm khiếm khuyết Hiên Viên Tiêu kia tranh đoạt Sở Sở mà xây dựng nên, vì thế mà viên “Xích ngọc” kia từ lúc Sở Sở vừa đến ở đây thì đã “mất” rồi, chờ đến khi Sở Sở tìm được nó,

chàng trai nào có được đại mỹ nhân Sở Sở thì sẽ danh chính ngôn thuận

thống nhất bốn nước.

Những người đang có mặt, đồng thời đưa mắt nhìn ta, những ánh mắt đó lộ

rõ sự mong đợi thiết tha và khao khát dữ dội, tựa như nếu ta không thỏa

mãn bọn họ, ta sẽ có lỗi với trời, có lỗi với đất vậy.

Đứng lên, khom người bái lễ nói: “Vô Ngôn quốc sư, thực là xấu hổ, ‘

xích ngọc ’ chí bảo của nước ta đã thất lạc từ mười lăm năm trước rồi.”

Lúc này, ta vô ý đụng phải ánh mắt của Vân tiên nhân, cảm nhận được ý

cười lờ mờ trong mắt hắn, mặc dù rất mờ nhạt, thế nhưng cũng thật hiếm

mà có được.

“Ố? ! Ha ha, quả nhiên…” Vô Ngôn gật đầu cười nói, có thâm ý khác.

Cái gì gọi là quả nhiên? ! Bày ra bộ dạng “Ta biết mà” cho ai xem đây? ! Ngươi đã biết không có, còn hỏi, định bới lông tìm vết à? ! Muốn ăn đòn hả!? Đừng tưởng rằng lên làm quốc sư thì thật có “Thần hộ” à nha! Vị

“Đại thần” phù hộ ngươi đang ở đây nè, thấy không hả? Ở đây nè!

“Hôm trước Vô Ngôn vừa được ‘thần thị ’[3'>…” Vô Ngôn nói với vẻ mặt vân

đạm phong khinh, những người bên dưới đều nhân ngưỡng mã phiêu[4'> hết,

nhất là các quan viên của Ngôn Quốc, xem ra đều nhấp nhổm không yên.

Vô Ngôn cố ý dừng một chút, khóe miệng cong lên thành nụ cười, chậm rãi nói: “Thần nói…” Hắn lại ho nhẹ một tiếng.

Hắn thật là khoái làm điệu! Ta chẳng ưa nổi!

“Thần nói: ai có được ngọc, nắm giữ Càn Khôn.” Vô Ngôn nhẹ giọng tuyên bố “Chỉ thị của Thần”.

” Xoảng…” là âm thanh chén rượu trong tay Sở Sở rơi xuống đất.

Tiếp theo, ta lần thứ hai lại trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người.

Chỉ có điều lần này ánh mắt của mọi người có chút rực lửa, có chút trắng trợn.

Sự si mê quyền lực, chính là cuồng vọng của thiên hạ.

[1'> Tài văn chương

[2'> Phục bút là 1 thủ pháp trong viết văn. Dùng đoạn văn dưới lý giải

cho đầu mối đưa ra ở đoạn trên, giúp bài văn ngắn gọn súc tích.

[3'> Thần tiên chỉ điểm

[4'> Ngã rầm rầm. Hình dung cảnh bị đánh cho thảm bại. Sao nào, giờ lại muốn ăn sống nuốt tươi ta sao?

Ta ngoái đầu nhìn Sở Sở mỉm cười an ủi, sau đó liền thản nhiên đi đến

chính giữa điện, tìm một nơi càng dễ gây chú ý mà đứng, hắng giọng lấy

hơi, hướng Đại Quốc Sư mỉm cười không nói, ngược lại đối với mọi người

lại khẳng định: “Đúng vậy!”

“‘Đúng vậy’ cái gì?” Đã có người nhẫn nại không được gặng hỏi.

“Vô Ngôn quốc sư nói không sai. Không khéo, Thượng Quan Lăng cũng có

nghe qua ‘Thần chỉ’ rồi.” Tầm mắt ta từ từ đảo qua hết thảy người trong

điện, đương nhiên có cả ánh mắt vàng thoáng chút kinh thường của Hiên

Viên Tiêu, và đôi mắt đen luôn có thâm ý khác của Đông Phương Cửu, “Thần nói: Ai có được ngọc, nắm giữ càn khôn.” Ta cố ý dừng một chút rồi mới

nói tiếp, “Không biết…’Ngọc’ mà “Thần chỉ” nói với Thượng Quan Lăng có

phải cũng giống như nói với Quốc sư chăng?” Khiêu khích quay qua Vô Ngôn muốn gây hấn, nhíu lông mày, ta thật muốn xem “Ngọc” của ngươi chỉ cái

gì!

Vô Ngôn chỉ khẽ cười một tiếng: “Dĩ nhiên là ‘Xích ngọc’, chẳng lẽ ‘Thần chỉ’ còn có thể có cái khác hay sao?”

Ngất! Quả đúng là cái đồ hồ ly tinh ngàn năm! Đem viên gạch ném trở lại

cho ta! Được, cứ xem như ngươi thực sự có “thần chỉ” đi! Ngươi trước giờ vốn chỉ là một tên Quốc sư chết tiệt không tồn tại, ta cho ngươi đắc ý!

“‘Thần chỉ’ đương nhiên không khác, cái khác chỉ có thể là lòng người mà thôi.”

Trong điện nổi lên chút xôn xao, những ánh mắt lúc trước nhìn ta cay

độc, trong phút chốc liền biến thành săm soi nghiên cứu, giống như dùng

sức nhìn chằm chằm sẽ có thể xuyên thấu quần áo ta xem rốt cuộc có cất

giấu Xích ngọc làm của riêng hay không!

“Như Thượng Quan Lăng vừa mới nói qua ,‘Xích ngọc’ đã thất lạc mười lăm năm trước rồi.”

Lại là một loạt âm thanh ồn ào bàn tán, bọn họ quả nhiên không tin.

“Bất quá, Thượng Quan Lăng còn nghe nói một câu ‘Thần chỉ’……” Ta lại

thành công tập trung ánh mắt mọi người, “Thần nói: Ngôn niệm quân tử ôn

như ngọc.” (Mến người quân tử ôn hòa như ngọc.) Nói xong, ta nhanh chóng trở về chỗ ngồi.

Đương nhiên, mọi người trong điện đều trợn mắt há mồm, trăm mối vẫn

không có cách giải, chỉ có Vô Ngôn ném cho ta một ánh mắt vừa như khâm

phục vừa như cảnh cáo.

Hắn rõ ràng hiểu được ý tứ của ta. Thật thông minh, ngay cả ta lúc sáng

tác tại chỗ cũng không thể nghĩ nhiều như thế, vậy mà hắn lại có thể lập tức liên hệ đến “bản thân”. Ai da, người này nếu bộ não cứ xoay chuyển

nhiều