
oàng cung Thương Mân —— Tiên Hoa Điện, có một mỹ nhân được người người công nhận thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ——
Mộ Dung Uyển.
“Tam muội, đừng mơ tưởng nữa, ta sẽ không đồng ý cho muội đi đâu!”
“Hoàng
huynh, ” một âm thanh thánh thót khẽ run lên, ai nghe thấy trái tim
cũng bất giác thót lại đôi chút, 「©」”Cho Uyển nhi
cùng đi với huynh đi, Uyển nhi nhất định sẽ ngoan ngoãn theo sát bên
người hoàng huynh…”
“Không
được!” Quốc chủ Thương Mân quốc Mộ Dung Xu lần thứ hai mở miệng từ chối thỉnh cầu của muội muội mà hắn thương yêu. “Uyển nhi, không phải nhanh như vậy mà muội đã quên hậu quả của việc ba năm trước đây đại ca đưa
muội đi Ngọc Quốc rồi sao? !”
Mộ Dung Uyển cắn môi dưới, không nói gì nữa.
“Thư tín
nói rõ muốn cầu thân muội đủ để nhét đầy cả Tiên Hoa Điện! Khi đó muội
chẳng qua chỉ mới mười bốn tuổi…” Mộ Dung Xu khẽ thở dài nói, “Không
phải đại ca không thuơng muội, nguyên nhân chính là vì đại ca thương
muội, mới không muốn đưa muội vào chỗ nguy hiểm. Aizzz… Chỉ trách
Thương Mân quốc nhỏ bé, đại ca cũng không có đủ sức mạnh bảo vệ muội…
Ta… Ta thật là…”
“Đại ca…”
Mộ Dung Uyển ngẩng đầu lên, đôi mắt rực sáng, chỉ riêng một đôi mắt này thôi cũng có thể coi là mỹ nhân rồi. “Là Uyển nhi không tốt, Uyển nhi
sẽ ngoan ngoãn đợi ở Tiên Hoa Điện.”
Mộ Dung Xu mỉm cười an ủi.
Một nén nhang sau.
“Tam công
chúa, người thực sự không đi Ngọc Quốc sao?” Nha hoàn thiếp thân của Mộ Dung Uyển, Tiểu Nhụy chớp chớp mắt hỏi Mộ Dung Uyển.
Mộ Dung
Uyển cong mắt cười, có chút giảo hoạt, nói: “Đương nhiên phải đi.” Nàng muốn gặp một người, một người ba năm trước chỉ nhìn thoáng qua mà cho
đến hôm nay nàng không thể nào quên được.
“Vì sao trong số những người cầu thân lại không có huynh ấy?” Mộ Dung Uyển thầm thở dài.
“Tam công chúa nói cái gì?”
“Không, có nói gì đâu…” Ngọc Quốc hoàng cung, Dưỡng Tâm Điện.
Vừa bước
vào cánh cổng lưu ly xanh biếc trước Dưỡng Tâm Điện, lòng ta bỗng thấy
nặng nề. Không biết từ bao giờ, ta lại có chút cảm giác không dám nhìn
vào trái tim tiểu Thiên Thiên. Ta luôn cảm thấy thằng nhóc này tuy còn
nhỏ, trông như có vẻ nghe lời, thế nhưng trong nội tâm lại chứa đầy
phản kháng, sẵn sàng chống đối bất cứ lúc nào.「©」Ta không giỏi trông nom trẻ con, lại càng không giỏi dạy dỗ trẻ con, cho
nên, ta mới có cảm giác sợ đối mặt với Thượng Quan Thiên, nhất là những khi chỉ có ta và nó hai người mặt đối mặt.
Nhưng… ta
bất tri bất giác bước chậm lại, Tiểu Phúc Tử đi theo phía sau ta hình
như cũng nhận ra, cũng may hắn cũng biết điều hạ thấp cái giọng the thé của mình xuống, hỏi ta: “Có phải Công chúa không biết gặp Ngọc Đế phải mở miệng thế nào đúng không?”
Ta mừng
thầm trong lòng, Tiểu Phúc Tử này thật đúng là con giun trong bụng ta,
ta nghĩ cái gì hắn đều biết, cũng may cho dù là Thượng Quan Lăng trước
đây, hay là ta hiện tại, đều vinh sủng hắn giống nhau.
Ta xoay người nhỏ giọng đe dọa hắn: “Tiểu Phúc Tử, tự đoán ý của chủ tử, cẩn thận cái đầu của ngươi!”
Tiểu Phúc
Tử sau khi nghe xong mặt mày co giật, tiếp theo cười nịnh nọt nói: “Nô
tài không dám, nô tài chỉ là muốn san sẻ lo âu cùng công chúa ~~~ “
Ta cười: “Ngươi định san sẻ thế nào?”
“Ngọc Đế
xưa nay đối với lời công chúa nói luôn bảo sao nghe vậy, mặc dù lần này có chút trở ngại, nhưng nô tài nghĩ… chỉ cần công chúa dùng lời ngon
tiếng ngọt lui một bước tiến hai bước, Ngọc Đế sẽ tuân theo ý nguyện
của công chúa thôi.”
Ái chà,
tiểu nô tài này thật sự có tâm địa gian xảo nha. Ta nở một nụ cười với
Tiểu Phúc Tử, thấp giọng nói: “Trở về bổn cung sẽ thưởng hậu cho
ngươi.”
Tiểu Phúc
Tử miệng toét đến tận mang tai, đắc ý không giấu nổi: “Tiểu Phúc Tử có
thể san sẻ ưu phiền với công chúa chính là phúc phần của Tiểu Phúc Tử,
Tiểu Phúc Tử…”
“Được rồi! Ngậm miệng lại đi!” Liếc cho tên Tiểu Phúc Tử vênh váo một cái: “Đứng
chờ bên ngoài!” Sau đó, ta sải bước tiến vào Đông Noãn Các của Dưỡng
Tâm Điện, tiểu Thiên Thiên đang nằng nghiêng trên nhuyễn tháp, nhìn
dáng vẻ của hắn thì biết hoặc là đang ngủ lơ mơ, hoặc là chỉ đang nhắm
mắt nghỉ ngơi.
Ta khiêm
nhường một chút, ôn nhu gọi: “Thiên Thiên ~~” cái thằng nhóc này ngay
cả mí mắt cũng không thèm động đậy, rõ ràng là đang giả đò! Được rồi,
ta sẽ cho hắn chút mặt mũi, ho khan một tiếng, ta lại gọi: “Thiên Thiên à! ~~~” nổi hết cả da gà da vịt!
Thằng nhóc chết tiệt này giờ mới từ từ mở mắt ra, nhìn thấy mặt ta, mặt mày hoảng hốt giống như nằm mơ thấy ma: “Là hoàng tỷ hả? Đệ… đệ không ngờ…” Tiếp theo, thằng nhóc chết tiệt này lại trưng ra một nụ cười tươi như hoa
nở, cầm lấy ống tay áo của ta, lắc qua lắc lại, “Không ngờ hoàng tỷ lại đến thăm đệ! Hoàng tỷ thật tốt! Hoàng tỷ đối với đệ là tốt nhất! ~~
Hoàng tỷ…”
“Khụ khụ…
Thiên Thiên à…” Ta vừa cười, vừa cố sức kéo ống tay áo mình ra khỏi bàn tay hắn, “Hoàng tỷ không tốt với đệ thì còn tốt với ai nữa, đúng
không?”
“Ừm ừm…” thằng nhóc chết tiệt gật mạnh đầu.
“Thiên
Thiên, ta tới tìm đệ, là muốn thương lượng vài chuyện với đệ…” Lặng lẽ
quan sát vẻ mặt của Thượng Quan Thiên, xem hắn có giống lần trước