Chết Cũng Không Thể Yêu

Chết Cũng Không Thể Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322344

Bình chọn: 7.00/10/234 lượt.

không nói được gì.

Tầng mười tám chỉ có một phòng ở, Đường Tắc An mở khóa cửa, nhìn cô nói:“Vào đi, về sau đây là nhà của em.”

Cô sợ hãi đi theo vào trong nhà, không khỏi thở dốc vì kinh ngạc.

Phòng ở toàn bộ bên trong trang hoàng tràn ngập gọn gàng, mỗi một

chỗ đều sạch sẽ sáng ngời, không nhiễm một hạt bụi, quả thực tựa như cô

xem được trên tạp chí cũ nội thất phiên bản mới!

Cô cả người không được tự nhiên với sắp đặt này, không dám bước vào.

“Như thế nào không tiến vào?” Đường Tắc An quay đầu hỏi.

“Tôi…… Sợ đem nhà của anh làm bẩn……” Nơi này rất sáng, thực làm cho cô tự biết xấu hổ.

Đường Tắc An mi hơi hơi thu lại, không hờn giận nói:“Đừng nói bậy, em không bẩn.”

Cô ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ nói như vậy, tâm, rất nhanh ấm một chút.

Mới trước đây, mọi người trong thôn xa lánh cô, ánh mắt ghét bỏ,

từng làm cho cô một ngày dù tắm rửa mười lần, vẫn nghĩ chính mình dơ

bẩn.Là nữ tu sĩ nói cho cô, cô chính là tướng mạo bị thương (ý chỉ vết sẹo trên khuôn mặt), kia cũng không tỏ vẻ cô dơ bẩn, mà là những người nhìn xem cô trong lòng không đủ sạch sẽ.

Nhưng là nữ tu sĩ trong lời nói tuy rằng làm cho cô thoải mái, lại không ngăn cản được cô tự ti.

“Mau vào.” Anh nói không khinh miệt.

Cô thế này mới lớn mật bước vào phòng khách, không được tự nhiên dùng mái tóc của mình che khuất má phải.

“Ngồi đi.”

Cô cẩn thận ngồi xuống ghế sô pha bằng da cao cấp màu đen.

“Từ hôm nay trở đi, em với tôi cùng nhau ở nơi này.” Anh ngồi xuống phía đối diện cô.

“Cùng với…… anh cùng nhau ở đây?” Cô bất an xôn xao. Tuy rằng cô

cùng anh là kém mười tuổi, nhưng…… Nhưng nhất tưởng đến cùng với anh

sống dưới một mái hiên, cô trong lòng khủng hoảng liền đứng lên.

“Yên tâm, quá vài ngày sẽ có quản gia đến hỗ trợ việc nhà, mà tôi

bình thường làm việc, thời gian ở nhà cũng không nhiều, cuộc sống của em tự do, từ nay quản gia sẽ chăm sóc em.” Anh nhìn ra lo lắng của cô,

thuận miệng lại nói.

“Kia…… Tôi phải cùng anh ở đây tới khi nào?” Cô bất an hỏi.

“Ở đến khi em tròn hai mươi tuổi. Quyền giám hộ của tôi cũng chỉ có

ba năm, thời gian rất nhanh sẽ đi qua, em hãy nhẫn nại một chút đi.” Anh rớt ra cổ áo caravat, thả lỏng chính mình.

“Này ba năm…… Tôi phải làm cái gì?” Ba năm làm sao có thể được? Cô

cảm thấy ngay cả một ngày đều rất khó ở, càng đừng nói thường thường

phải đối mặt với một người xa lạ là anh.

“Chuyện em phải làm, chính là học được thế nào là cuộc sống của một người bình thường.”

“Có ý gì?” Cuộc sống của người bình thường?

“Tôi sẽ giúp em an bài việc đến trường, nội trong ba năm sẽ giúp em từ khiếm khuyết việc học cùng bằng cấp bổ sung đầy đủ.”

“Đến trường? Không, tôi không cần……” Cô kinh hô, bộ dáng cô như thế này nào có thể đi ra ngoài gặp người chứ?

Anh chằm chằm nhìn cô, biết cô đang sợ cái gì. Mười năm trước lửa

không chỉ làm bỏng khuôn mặt của cô, cũng đem sự tự tin của cô thiêu

hết, muốn cô đi ra ngoài gặp người, tương đương với muốn mạng của cô.

“Đừng lo lắng, trước khi cho em đến trường, chuyện đầu tiên tôi muốn làm cho em chính là……” Nói xong, anh đứng dậy đi hướng cô, vươn tay về

phía mặt cô.

Cô sợ tới mức thẳng phía sau lui về, lưng dán sát vào lưng dựa ghế sô pha, kinh hãi trừng mắt nhìn anh.

Tay anh dừng lại ở giữa không trung, vài giây sau, yên lặng thu hồi, biểu hiện trầm lại mà còn thật sự, nói tiếp:“Chính là chữa khỏi mặt của em.”

Cô ngẩn ra, hô hấp ngừng mất vài giây, mới ngập ngừng nhu hỏi:“Mặt của tôi …… Có thể chữa được không?”

“Nhất định có thể, bất luận dùng gì phương pháp, tôi sẽ đem dung mạo trước đây trả lại cho em.” Anh thấp giọng nói xong, xoay người tránh

ra.

Tinh tường nghe thấy anh dùng từ “Còn”, cô có chút hoang mang.

Từ lúc anh xuất hiện ở giáo đường, đến bây giờ, cô vẫn cảm giác được anh tìm tới cô hình như là “Trách nhiệm” với người nào đó, nào đó……

Không thể không hoàn trả lại ……

Thật là rất kỳ quái! Anh rốt cuộc thiếu nợ cô cái gì?

“Đến đây đi, Húc Hòa, đây là phòng của em.” Anh đứng ở trước cửa một căn phồng, tự nhiên gọi tên của cô.

Cô run sợ một chút, ngơ ngác nhìn anh, đồng tử mắt trong nháy mắt nổi lên một tầng sương.

Mười năm qua, chỉ có nữ tu sĩ gọi cô như vậy, nhưng từ nữ tu sĩ qua

đời, ba năm nay, không có ai gọi tên cô thân thiết như vậy, cái loại cô

đơn này, giống như bị toàn bộ thế giới từ bỏ, rốt cuộc không có người

nào nhớ rõ cô.

Nhưng hiện tại, người xa lạ này dùng thanh âm xa lạ gọi cô, tựa như ở trong bóng tối, vì cô mà mang đến một ánh sáng ấm áp.

Anh thấy cô bất động không nhúc nhích, quay đầu nhìn cô.“Làm sao vậy?”

“Không có gì……” Cô chạy nhanh cúi đầu, nguyên bản khoảng cách đối với Đường Tắc An, trong nháy mắt này tiêu trừ hơn phân nửa.

Hiểu được tâm tình của cô, anh lại không nói thêm cái gì, mở ra cửa

phòng, cẩn thận nói:“Đây là phòng của em, đi vào nghỉ ngơi đi.”

Cô đi bước một vào căn phòng xinh đẹp toàn một màu trắng, thật kinh diễm , lại càng nhiều cảm giác không yên.

Bị thu dưỡng, có nhà mới, cuộc sống quá tốt, đem mặt cô biến trở lại……

Giống như chuyện cô cầu nguyện trong mười năm này tất cả đều được


Pair of Vintage Old School Fru