Chạy Tình

Chạy Tình

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324152

Bình chọn: 9.5.00/10/415 lượt.

c.”

“…” Quên đi, được nghỉ nửa ngày vẫn còn tốt, Tống Dao nhận lệnh, tâm trạng phấn khởi cầm tài liệu đi sao chép.

Trên đường, cô vui vẻ như cảm thấy việc được nghỉ nửa ngày còn sung sướng hơn cả việc được lĩnh lương. Mình nên ăn mừng thế nào nhỉ? Hay là hẹn Tiểu long nữ đi ăn món Tứ Xuyên cay nóng, bận rộn cả buổi, bây giờ nhớ đến thèm chảy nước bọt…

Bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, trong đầu phát họa kế hoạch với ngày nghỉ cuối tuần tốt đẹp, sau Tống Dao sao chép hết phần tài liệu về đến phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên, vừa muốn báo cáo, bỗng im lặng.

Vừa thấy Quý Thừa Xuyên ngồi sau bàn làm việc, một tay chống cằm, chẳng biết lúc nào đã thiếp đi, tay còn đang lật tài liệu, chắc là do mệt nhọc quá độ.

Tống Dao sợ đánh thức anh, nhẹ chân nhẹ tay đặt tài liệu lên bàn, quay người định mang tài liệu của mình đi ra ngoài. Vừa đi mấy bước, cô dừng lại, ngoảnh đầu nhìn gương mặt Quý Thừa Xuyên đang ngủ say, ánh mắt lộ vẻ đắn đo.

Tuy tổng giám đốc là người hà khắc, nhưng bỏ mặc anh để này thật không phải, ngủ thế này rất dễ cảm lạnh.

Suy nghĩ một hồi, cô rón rén đi vào, đem tài liệu để một bên, với tay lấy áo khoác đang treo trên giá của tài xế, nhẹ nhàng choàng lên người Quý Thừa Xuyên.

“Mặc thế này sẽ không cảm lạnh đâu nhỉ…” Cô thấp giọng nói như thì thầm với chính mình, ngẩng đầu phát triển Quý Thừa Xuyên chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt ra, đôi mắt đen láy sâu thẳm, lặng yên nhìn từng cử chỉ của cô.

“Quý… Quý tổng, ngài tỉnh rồi?” Cô giật mình hoảng sợ, như có điện giật lùi về sau mấy bước.

Không chờ Quý Thừa Xuyên lên tiếng, cô nói tiếp: “Phần tài liệu này tôi đã sao chép xong, tôi đi đây, ngài làm việc tiếp ạ.” Nói xong, cô chạy như bay ra khỏi văn phòng, thậm chí quên cầm đống tài liệu của mình.

Cô gái này, xem ra vẫn còn lương tâm.
Tống Dao chạy ra khỏi phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên như một làn khói, vì thế tài liệu và nhật ký của cô đều để lại trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc cô ý thức được điều này thì đã về đến nhà.

Trong chốc lát, Tống Dao không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Quyển nhật ký đó đã theo cô gần nửa năm trời, ngày thường ngoài ghi chép một ít công việc quan trọng cần chú ý, còn dùng nó để ghi nhớ một số ký hiệu, viết vài dòng cảm xúc, v…v… Tuy nhiên, có một chuyện không thể để người khác trông thấy!

Ngày hôm qua, bởi cô chọc giận Quý Thừa Xuyên nên không thể không bị ép tăng ca, vì không cam lòng, trong phút nóng giận đã vung bút viết vào sổ một số kết luận sau. “Tam tòng tứ đức khi đối mặt với tổng giám đốc đại nhân”.

Quý tổng đi ra ngoài phải đi theo.

Quý tổng ra lệnh phải phục tùng.

Quý tổng phạm lỗi phải xem như không thấy.

Quý tổng muốn ăn bánh bao phải đi mua.

Quý tổng muốn lau cửa sổ phải bắt ghế lên chùi.

Quý tổng cáu gắt phải nhẫn nhịn.

Luôn luôn phải nhớ Quý tổng là gay.

Cuối cùng cô cảm thấy cuối tuần tăng ca quá thiệt thòi, nên đã viết một hàng chữ to: Quý tổng là đồ khốn, vì tiền lương, ngàn vạn lần không nên chống đối hắn!

Cái tay chết tiệt! Nghĩ đến đây, Tống Dao thầm nghĩ muốn cầm dao chặt đôi tay mình.

Giờ phút này, trong nội tâm Tống Dao dường như phân hóa thành hai tên tiểu nhân đang tranh luận kịch liệt.

Tiểu nhân A nói: “Cô lo lắng những chuyện vớ vẩn không đâu, quyển sổ của cô vừa cũ vừa rách, không có gì hấp dẫn, còn kẹp giữa một chồng tài liệu công việc. Quý tổng là người làm chuyện lớn, công việc bận bịu, khi không lại quan tâm đến một quyển sổ nho nhỏ của cô thư ký à?”

Tiểu nhân B nói: “Lỡ như Quý tổng rảnh rỗi táy máy thì sao, lỡ như Quý tổng đầu bị tông vào cửa sao? Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra, cô nhanh đến đó mang quyển sổ về đi!”

Tiểu nhân A nói tiếp: “Quý tổng là người thích sạch sẽ, đừng nói đụng, liếc mắt một cái nhìn quyển sổ cũng ngại bẩn đấy! Bây giờ đi đến công ty mang về ngược lại khiến anh ta nghi ngờ!”



Tống Dao do dự, đấu tranh tâm lý cả buổi trưa. Rốt cuộc, cô vẫn không đến công ty cầm quyển sổ, ôm tâm lý cầu may, lo lắng sợ sệt vượt qua một ngày gian nan.

Kỳ thật, những điều Tống Dao lo lắng đều hoàn toàn dư thừa, cô không cần phải quay trở lại văn phòng cầm quyển sổ kia, ngay lúc cô sợ hãi chạy ra khỏi phòng chưa đầy 5 phút, Quý Thừa Xuyên đã thò tay, lật quyển sổ kia rồi.

Tình hình thu chi hằng tháng tỉ mỉ, chi tiết:

Tiền lương: 3800 đồng

Số tiền còn lại trong thẻ tín dụng: 1000 đồng

Tiền thuê nhà: 1450 đồng

Điện nước: 125. 6 đồng

Tiền ăn: 920. 5 đồng

Tiền đãi khách: 300 đồng

Tiền mừng sinh nhật mẹ: 400 đồng

Phí đi lại: 100 đồng

Cơm trưa ở Ái Tâm: 100 đồng

Các mục khác: 320. 3 đồng

Còn lại: -1016. 4 đồng

Mục tiêu tháng sau: Ăn uống tiết kiệm, thề không thiếu nợ.

Bên cạnh còn vẽ một bàn tay tiểu nhân, dáng vẻ đánh chết tôi cũng sẽ không thiếu nợ vào tháng sau. Lật những trang sau, mỗi tháng đều vẽ như thế, càng lúc càng to hơn. Hàng tháng, cô đều thề không thiếu nợ, nhưng càng ngày càng thiếu nhiều hơn!

Nghĩ mà xem, tổng giám đốc giá trị ngàn vàng, đưa mắt nhìn vào quyển sổ ghi chi tiêu của một cô gái nghèo đáng thương, đây là hình ảnh tương phản cỡ nào.

Mở quyển sổ ra, dường như Quý Thừ


Polly po-cket