
hông thể hoạt động được, làm cho không khí tắc nghẽn, tên đó không thở được, rất nguy hiểm, cho nên phải làm cho hắn hít thở được.” Anh nói xong, còn bổ sung thêm một câu: “ Nghe có hiểu không?.”
“ Uhm.” Nói thật, nghe không hiểu gì cả, nhưng không nên để lộ sơ hở để anh có dịp nhảy vào châm chọc cô. Cô hỏi tiếp:” Vậy ... vậy cái người chảy nhiều máu đâu?.”
Mạnh Cổ không trả lời, anh nhìn chằm chằm mặt đồng hồ.
Trần Nhược Vũ nói: “ Chính là cái tên gầm gừ suốt ấy, nói muốn đánh gãy chân của anh ý, chân tên đó bị chặt đứt rồi hả? Tôi ngất xỉu ngay trên người hắn sao? Không đè chết hắn chứ?.”
“ Trần Nhược Vũ.”
“ Uhm?.”
“ Cô muốn tôi nắm tay cô mãi sao?.”
“ Hả?.” Cô sao có thể có ý nghĩ này trong đầu được chứ!
“ Cô cứ lải nhải suốt như thế, tôi không tập trung được, sao bắt được mạch?.”
Mặt Trần Nhược Vũ đỏ lên, cổ tay của cô đang được anh nắm, mồm miệng thì liến thoắng không ngừng. Từ đây có thể suy đoán được, quả thực làm bác sĩ rất dễ có cơ hội sờ mó lung tung.
Cô không dám mở miệng nói nữa, Mạnh Cổ cúi đầu xem đồng hồ. Nhìn thấy anh chuyên chú đo nhịp tim cô như vậy, khiến Trần Nhược Vũ có chút khó chịu: “ Nói có hai câu mà cũng kêu làm mất tập trung, vậy y thuật của anh cũng chẳng phải là quá cao siêu. Người ta nói, những bác sĩ trung y có tuổi, còn hai tay bắt mạch hai người kìa!.”
Mạnh Cổ ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, cô lập tức ngậm miệng. Anh nở nụ cười như không, dường như đang chê cười cô, cũng may anh không nói chuyện, chỉ tiếp tục cúi xuống làm công việc của mình.
Trần Nhược Vũ hơi chán nản, bầu không khí nhạy cảm hay do cô quá đa cảm? Trong lồng ngực, nhịp tim của cô lại nhảy tưng tưng, có phải là do chứng bệnh sợ máu gây nên?
Mạnh Cổ buông tay cô ra, cau mày nhìn cô, nói: “ Tạm thời cô phải ở lại bệnh viên quan sát, ngoại trừ bệnh viêm dạ dày ra, còn thấy chỗ nào khó chịu không?.”
“ Không có.”
“ Điện tâm đồ có kết quả như nào?.”
“ Không có.”
Mạnh Cổ không nói chuyện, cầm nhiệt kế đo nhiệt độ của cô, nhìn thấy nhiệt độ cơ thể bình thường. Anh đem dụng cụ đặt trên bàn, nói với cô: “ Tôi đề nghị cô làm kiểm tra điện tâm đồ.”
Trần Nhược Vũ hoang mang: “ Tôi, tôi chỉ thấy máu là choáng, nghỉ ngơi là hết. Lần trước ở bệnh viện này cũng đo điện tâm đồ, không vấn đề gì. Lần khác, nằm ở bệnh viện kia cũng đo điện tâm đồ, cũng không vấn đề gì.”
“ Nhưng hiện tại nhịp tim cô đập quá nhanh, theo góc độ của bác sĩ mà nói, tôi đề nghị cô kiểm tra lại lần nữa để cho yên tâm. Nên kiểm tra rõ xem là có vấn đề gì như vậy có thể sớm điều trị. Chỉ khám qua như này không thể kê đơn hoặc nếu cô thấy máu mà choáng dẫn tới ngất xỉu như này, bệnh tình rất nặng, tôi khuyên cô, nên tới khoa thần kinh để khám.”
“ Không nặng, không nặng. Trước kia tôi không ngất xỉu khi nhìn thấy máu là sự thật, lần này chỉ là sự cố ngoài ý muốn.”
“Vậy cô có đi làm điện tâm đồ không?.”
Trần Nhược Vũ lại đỏ mặt: “ Bác sĩ Mạnh, không làm điện tâm đồ được không? Như vậy sẽ không phải tốn tiền, anh cứ bắt mạch cho tôi là được rồi. Nếu không như này đi, tôi nghỉ ngơi thêm chút nữa, một lúc nữa hãy đến bắt mạch lại.”
“ Cô làm sao biết được tôi bắt mạch không lấy tiền?.”
“ Hả?.” Trần Nhược Vũ há hốc mồm, đừng nói là mất tiền chứ!
Mạnh Cổ nhìn phản ứng của Trần Nhược Vũ làm cho bật cười. Thấy anh cười Trần Nhược Vũ hiểu ra, mình lại biến thành trò cười. Cô bĩu môi càng khiến cho Mạnh Cổ cười đến mặt nở như hoa. Cười no nê, anh nói: “ Được rồi, vốn không chỉ dừng lại thế này, nhưng vì cô không muốn tốn tiền, nên chỉ còn cách này.”
“ Cách nào cũng được.” Trần Nhược Vũ ra sức gật đầu.
Mạnh Cổ lấy trong túi áo ra một tai nghe khám bệnh, kéo rèm ở giường bệnh lại. Người nằm trên giường là Trần Nhược Vũ bỗng dưng mặt đỏ hồng hào.
Nhìn mặt cô đỏ như gấc, Mạnh Cổ lại cười: “ Cô nhìn xem, cô cứ thế này bác sĩ nào khám bệnh được?.”
Trần Nhược Vũ cắn chặt môi, rất muốn đem Mạnh Cổ là bác sĩ bình thường nhưng cô không làm được, mặt đỏ lựng lên. Lần này nếu tiếp tục bắt mạch, có khả năng tim sẽ bắn ra ngoài.
“ Đã trễ thế này, chỉ có khám gấp thôi. Hôm nay, khoa cấp cứu đều là bác sĩ nam, người làm xét nghiệm điện tâm đồ cũng là nam, cho nên, cô tự mình chọn.” Chọn? Chọn cái gì?
Ý muốn nói cô tự mình chọn một người đàn ông xa lạ để anh ta kiểm tra hoặc là để cho anh khám cho cô?
Trần Nhược Vũ trợn mắt với Mạnh Cổ, nhìn cái biểu hiện bí hiểm kìa, không biết đầu óc của anh đang đi đến con đường nào nữa rồi.
Trần Nhược Vũ lại bị đùa bỡn!
Tuy rằng nhịp tim cô đập nhanh, tuy rằng anh tận tình làm cuộc kiểm tra cho cô nhưng anh vẫn lạm dụng chức danh bác sĩ để lôi cô ra làm trò cười.
Trả thù, tuyệt đối đang trả thù.
Chiêu này nên gọi là gì? Trêu chọc hoặc tự sướng? Hoặc là có oán báo oán, lợi dụng hoàn cảnh để ra tay?
Rất thâm độc, quá vô sỉ!
Trần Nhược Vũ tiếp tục trợn mắt với anh, Mạnh Cổ không hề né tránh, hồn nhiên đáp lại ánh mắt của cô.
Trần Nhược Vũ đột nhiên lên tiếng: “ Bác sĩ Mạnh, tôi không kiểm tra, liệu có chết không?.”
Mạnh Cổ trả lời một cách thẳng thắn: “ Đột nhiên ngất xỉu, bây giờ nhịp tim còn bất thường