
nhìn chằm chằm cô một lúc, bỗng nhiên nói: “ Tôi đi mua bao thuốc, cô ở trên xe chờ tôi.”
Trần Nhược Vũ “ uhm “ một tiếng, vừa định gật đầu, Mạnh Cổ nói tiếp: “ Hy vọng lúc tôi mua thuốc quay về, cô đã gọi điện xong cho người nhà.”
“ Hả?.”
“ Kiểu như này, tôi thấy suốt rồi. Không có người ép cô, chắc chắn cô sẽ không làm. Bây giờ còn chưa quá muộn, cha mẹ cô ngủ chưa? Gọi điện báo bình an thôi, chắc không quá khó khăn.”
Trần Nhược Vũ há hốc mồm, mở to mắt nhìn anh.
“ Cô cùng với người nhà cãi nhau?.”
Cô lắc đầu.
“ Đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ?.”
Cô lại lắc đầu.
“ Vậy gọi điện thoại đi, đừng để cho cha mẹ cô tưởng rằng cô đã chết ở bên ngoài.” Anh nói xong, đẩy cửa xuống xe.
Trần Nhược Vũ nhìn theo bóng của anh, thấy anh đi vào một cửa hàng tiện lợi, một lúc sau đã thấy anh đi ra. Trên tay cầm theo một bình nước, hình như là cả một bao thuốc lá, sau đó anh đi đến vườn hoa bên cạnh, dựa vào gốc cây hút thuốc, cô nhìn đóm thuốc lóe lên trong bóng tối, lại thấy anh đang nhìn bóng đèn đường, giống như đang suy nghĩ điều gi đó, rất bí ẩn.
Quan sát một lúc, cũng thấy anh không có ý định trở lại xe luôn, Trần Nhược Vũ suy đi tính lại, mãi mới rút điện thoại di động ra.
Thật ra, đề nghị này của anh không phải là sai, cô cảm thấy anh nói đúng.
Nếu anh không ép cô, chắc chắn cô sẽ trì hoãn vô thời hạn cú điện thoại này.
Cô bấm nút gọi về cho gia đình, nghe tiếng ‘ tút tút’ chờ đến hồi chuông thứ ba, bên kia có người nghe máy.
Trần Nhược Vũ cắn cắn môi, cố gắng khích lệ chính mình: “ Mẹ, là con.”
Nghe được tiếng ‘ alo ‘ từ đầu dây bên kia, rồi lại nghe thấy tiếng nói của Trần Nhược Vũ. Mẹ Trần lúc này mới có phản ứng trở lại: “ Còn biết gọi điện thoại về sao?.”
“ Con ... Con phải nằm viện một thời gian, vì bị viêm dạ dày, sau đó điện thoại hỏng phải chờ đổi cái khác ...” Cô không biết nên nói như thế nào, trước đây cô luôn tìm cớ nói dối mọi người trong nhà. Và bây giờ, lại đang tiếp tục tìm cớ.
“ Thế sao?.” Giọng nói của mẹ Trần có chút chua ngoa.
“ Mẹ, là con có lỗi. Con không muốn cha mẹ phải lo lắng cho nên mới nói là làm ở công ty thương mại.”
“ Chỉ có chuyện này thôi sao? Không còn gì khác mẹ cúp máy, đang chơi mạt chược.” Giọng nói mẹ Trần lạnh lùng, không đợi cô trả lời, bà đã cúp máy.
Trần Nhược Vũ vẫn đang nghe máy, thì nghe tiếng ‘ tút tút tút ‘ trong điện thoại truyền tới, đầu óc cô lúc này hoàn toàn trống rỗng. Bỗng cảm thấy hốc mắt của mình cay cay, giống như có thứ gì đó nóng hổi đang muốn chảy ra.
Cô cắn chặt môi, nhắm mắt lại, rồi lại chớp chớp. Cô bỗng nhiên cảm thấy rất ngột ngạt, đẩy cửa xe ra ngoài hít không khí.
Mạnh Cổ vẫn đang tựa người vào thân cây cổ thụ hút nốt điếu thuốc của anh. Anh nhìn được hết tất cả những hành động của Trần Nhược Vũ, anh không lên tiếng, cũng không đi tới.
Trần Nhược Vũ bỗng nhiên cảm thấy con người này không hẳn là quá xấu xa, không hẳn khiến cô chán ghét. Cô cảm kích anh khi đã để cho cô một mình, cô thực sự muốn yên tĩnh một mình.
Hai bóng người, một người dựa vào xe, một người dựa vào thân cây. Khoảng cách không gần cũng không xa, nhìn được bóng dáng cả đối phương, nhưng không thấy được cảm xúc của nhau lúc này. Bóng đèn đường phát ra những ánh sáng mờ ảo, ở trên đường có tiếng những người qua lại, tiếng xe cộ qua lại, những âm thanh này như đang bao vây lấy họ, giống như một thế giới nho nhỏ.
Trần Nhược Vũ ngẩng đầu nhìn Mạnh Cổ, anh không nhìn cô, ánh mắt của anh đang nhìn vào con đường trước mắt, dường như đang chăm chú đếm từng chiếc xe đang lưu thông trên đường. Nhìn anh như vậy, Trần Nhược Vũ lại có cảm giác bình lặng, cô chăm chú theo dõi bóng dáng của anh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.
Cô đã cố gắng vớt vát hết sự dũng cảm của mình để gọi điện về nhà, nghĩ đến đủ loại cảnh tượng bị ăn mắng lại không đoán được, cha mẹ lại đối xử lạnh lùng với cô như vậy.
Mẹ cô tức giận, rất tức giận. Trần Nhược Vũ biết, nước mắt như sắp tràn ra, cô cố gắng ngăn nó lại, chớp nhanh đôi mắt của mình.
Mạnh Cổ dường như đã đếm xong, đi tới, hỏi: “Rất đẹp trai phải không?.”
Trần Nhược Vũ ngây người.
“ Nhìn tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không phải vì tôi quá đẹp trai?.”
Trần Nhược Vũ ruốt cuộc cũng hiểu được ý của anh, hắng hắng cổ họng, gật đầu: “Đẹp trai.”
“ Đẹp như nào?.” Mạnh Cổ hỏi.
Trần Nhược Vũ im lặng, sau đó cô rất muốn nói da mặt anh dày bao nhiêu lớp, thì có bấy nhiêu đẹp trai. Nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, bỗng nhiên chiếc xe hơi màu trắng đột nhiên vọt tới, đâm vào xe Mạnh Cổ, làm vỡ gương chiếu hậu của anh, đi được một đoạn chiếc xe đó mới dừng lại.
Mạnh Cổ nhíu mày, mặt mày đen sầm lại rồi đi tới chiếc xe màu trắng.
Chiếc xe kia hạ cửa kính xe xuống, bên trong có tiếng nhạc rất lớn, ở hàng ghế trước có hai tên cơ bắp cuồn cuộn đang ngồi. Sau khi đụng xe, chúng dừng lại một lúc rồi lại chuẩn bị nổ máy đi tiếp. Trần Nhược Vũ sợ Mạnh Cổ chịu thiệt thòi, cũng chạy theo anh.
Hai người trên xe nhìn thấy Mạnh Cổ đi tới, liền cười hahaha, trong đó một người còn giơ ngón giữa với anh. Trần Nhược Vũ ngửi được mùi rượu trong xe rất nồng, cô lại