XtGem Forum catalog
Châu Viên Ngọc Ẩn

Châu Viên Ngọc Ẩn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325885

Bình chọn: 7.00/10/588 lượt.

ng không biết trong câu chuyện của hắn có mấy phần thật

mấy phần giả, cũng không muốn quan tâm tìm hiểu. Nàng chỉ cần giải vây

cho U Châu, như vậy mới có thể cùng Kế Diêu ra khỏi thành, từ này về sau trời cao mây nhạt, sát cánh bên nhau.

Kế Diêu nhíu mày, thật sâu nhìn nàng. Hồi lâu mới đem nàng kéo vào trong lồng ngực, thở dài một

tiếng. Tiểu Từ ôm chặt hắn, an ủi nói: “Thư Thư tuy rằng tâm cơ rất sâu, bất quá việc này sự tình trọng đại, cũng không phải ân oán cá nhân, lại có Vân đại nhân tự mình đề cập. Thư Thư nhất định sẽ tính toán chu đáo, nắm chắc phần thắng. Mặc dù ngươi không tin hắn, chí ít cũng còn có Vân đại nhân.”

Kế Diêu không đáp lời, chẳng qua vòng tay ôm nàng

siết chặt. Kỳ thật trong lòng hắn cũng đã suy xét kỹ càng, thế nhưng

liên lụy đến nàng, thì tâm tư có chút rối loạn.

- “Ăn cơm! Ăn cơm!” Tiểu Chu ở bên ngoài gào to, cố ý đập đập cửa sổ.

Tiểu Từ cười định đẩy Kế Diêu ra, Kế Diêu vẫn bất động, nàng đành dùng sức chống trên ngực hắn.

Tiểu Chu ở bên ngoài gào to: “A, thanh thiên bạch nhật, lanh lảnh càn khôn…thánh nhân vân.”

Kế Diêu cau mày hướng ra ngoài cửa sổ cắn răng nói: “Tiểu Chu, đi tìm tảng đá cọ sạch cái miệng của ngươi.”

Tiểu Chu cách cửa sổ phẫn nộ nói: “Kế Diêu tiểu tử ngươi gặp sắc quên bạn.

Ta hảo ý gọi ngươi đi ăn cơm, ngươi lại đối với ta như vậy. Ta còn không phải quan tâm đến thân thể ngươi sao, ngươi ngày đêm chiến đấu hăng hái như vậy, nếu không hảo hảo ăn cơm, tháng sau làm thế nào thành thân?”

Kế Diêu nghe hắn ở bên ngoài gào loạn kêu oan, nhịn không được bật cười.

Tiểu Từ cũng xấu hổ cười khẽ. Không khí ngưng trọng trong phòng lập tức

tiêu tan.

- “Kế công tử muốn thành hôn?”

Tiểu Chu nhìn

lại, Thư Thư đáng đứng ở cuối hành lang, nhàn nhạt cười. Cả người có vẻ

thoải mái bay bổng, một thân bạch sam, giống như một áng mây, chỉ sợ một cơn gió thổi qua, sẽ lập tức tiêu tan.

Tiểu Chu cười nói: “Đúng vậy, hắn ngày hôm qua nói.”

Thư Thư “nga” một tiếng, khóe môi nhếch lên, quay người đi vào trong phòng mình.

Tiểu Từ ở trong phòng nghe rõ ràng, có chút ngượng ngùng chọt chọt vào ngực

Kế Diêu, thấp giọng nói: “Ngươi làm sao lại cùng Tiểu Chu nói chuyện

này.”

- “Nói như vậy để chặn cái miệng hắn lại, bằng không hắn

đều mỗi ngày trêu chọc ta, ngươi…” Hắn có chút áy náy, nhịn không được

ăn thịt lại còn bị Tiểu Chu phát hiện, thật sự là làm tổn hại đến danh

dự Tiểu Từ, hắn cần phải nhẫn nhịn. Bất quá, nhẫn rồi lại nhẫn, trong sử sách cũng chỉ có một mình Liễu đại nhân (Liễu Hạ Huệ). Nhưng là, Liễu

đại nhân lúc đó chưa có người trong lòng, cùng tình huống của hắn không

giống nhau, cho nên hắn cũng không biết là chính mình định lực không đủ, một đường đi tới, một ngày một đêm, hơn nữa ở Cẩm Tú sơn hai năm, nhiều cơ hội như vậy hắn đều làm quân tử, hắn âm thầm bội phục chính mình,

xác thực không dễ dàng.

Bóng đêm dần buông xuống, Kế Diêu và Tiểu Chu trong trạng thái chuẩn bị, chờ Thư Thư. Kế Diêu tận mắt thấy Tiểu

Từ mang theo ba bước sát, lại dặn nàng mang thêm mê dược đề phòng bất

trắc. Tiểu Chu chua nói: “Kế Diêu, ngươi như thế nào so với nương ta còn dài dòng hơn.”

Kế Diêu liếc mắt trừng hắn một cái, lại đối Tiểu

Từ nói: “Không cần miễn cưỡng, nếu không thể xuống tay lập tức rút lui,

cửa vào mật đạo, một người canh giữ vạn người không thể khai thông, có

ta và Tiểu Chu, bao nhiêu người cũng không thành vấn đề.” Hắn luôn luôn

khiêm tốn, lần đầu tiên nói ra miệng thế này, tuy rằng thần sắc cực kỳ

nghiêm túc, ngược lại càng giống như đang khoe khoang. Tiểu Từ cười

không ngừng, gắng gượng nhịn cười nhìn hắn.

Kế Diêu nóng nảy, thời điểm như vậy, nàng còn lộ ra bộ dáng nghịch ngợm.

Tiểu Chu cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm. Có Song Chu đại hiệp ta, bảo đảm

ngươi lông tóc vô thương. Tháng sau, ân, ta không nháo các ngươi. Kỳ

thật, ta am hiểu nhất là náo loạn, lần trước Mông lão tam thành thân, la tặng hắn một chuỗi vòng cổ trứng gà, mang lên người cực kỳ uy vũ suất

khí. Về sau trứng gà vỡ ra, hắn cả đời đều nhớ đến ta, ai, có thể có địa vị như thế trong lòng bằng hữu, ta viên mãn.”

Tiểu Chu làm động tác minh họa chọc cười một phen, thần sắc Kế Diêu mới sáng sủa hơn một chút.

Mắt thấy mặt trăng lên cao, Thư Thư ngồi trong thư phòng nhưng lại không hề có động tĩnh. Tiểu Chu đang muốn đi gọi hắn. Cửa vang lên một tiếng

nhỏ, một người tiến vào. Bên trong phòng ba người đều cả kinh, Yến quân!

Chén trà trong tay Tiểu Chu suýt rớt, Kế Diêu tức khắc cầm lấy trường kiếm trên bàn.

- “Là ta.”

Ba người sửng sốt giật mình, đúng là thanh âm của Thư Thư.

Kế Diêu một lần nữa nhìn kỹ, chợt bừng tỉnh, Thư Thư đã dịch dung. Không

khỏi thầm than công phu dịch dung của hắn quá tài tình, một thân quân

trang Đại Yến, dáng người cao gầy, cằm dán chòm râu, tướng mạo thô kệch

vô cùng giống với người Đại Yến.

Thư Thư mở gói đồ, lấy ra một bộ y phục, đối Tiểu Từ nói: “Ngươi thay cái này.”

Tiểu Từ gật đầu, nhận lấy y phục. Trong lòng không khỏi có điểm kích động,

tuy rằng quyết tâm làm chuyện này, cũng chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng giờ phút này rốt cuộc có chú