
có thể cứ như vậy kéo dài đến vĩnh
viễn. Nàng vẫn là một A Viên đơn thuần, hắn vẫn là trượng phu của nàng.
A Viên ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, cười cười.
- “Ta muốn nhìn một chút xem thử tương tư xa có phải hay không thật sự không cách nào ngủ yên.”
Triển Ẩn xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: “Ta gần đây bề bộn nhiều việc,
cũng không thể trở về sớm với nàng. Nếu không ngủ được thì nàng cứ đốt
hương đi.”
- “Được.”
A Viên sâu kín đáp một tiếng, vẻ mặt hoảng hốt.
Triển Ẩn kéo ghế qua ngồi ở bên cạnh nàng, bàn tay ôm lấy khuôn mặt nàng nói: “Sao còn mất hứng thế kia? Có phải trách ta trở về quá muộn?”
A Viên nheo mắt, đôi mắt nàng vốn tròn to giờ phút này hơi híp lại, khóe mắt thoáng lạnh, lại có một loại quyến rũ khó nói.
Triển Ẩn trong lòng rung động, hôn lên.
Nàng không thẹn thùng né tránh cũng không nhiệt tình đáp lại, chính là thản
nhiên cười, tùy ý hắn hái hoa thơm trái ngọt. Thế nhưng đôi mắt không hề khép lại, cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Triển Ẩn có chút kỳ quái, dừng lại hỏi: “A Viên, rốt cuộc làm sao vậy, vì sao nàng nhìn ta như thế?”
Nàng mỉm cười chớp mi, chăm chú nhìn hắn, sau một lúc lâu mới buồn bã nói:
“Ta muốn nhìn một chút, xem có thể hay không nhìn thấu lòng chàng.”
Triển Ẩn ngẩn ra, cánh tay buông thõng xuống.
A Viên tiếp tục nói: “Triển Ẩn, ta gả cho chàng nửa năm, cũng không sinh
được hài tử cho chàng, ta nghĩ, cũng nên chọn thêm vài thị thiếp giúp
Triển gia duy trì hương khói mới phải.”
Triển Ẩn mi sắc vừa động, ngược lại có chút tức giận: “A Viên, không cần nói như vậy, chúng ta
thành hôn mới nửa năm mà thôi, nàng còn trẻ. Ta cũng không cần thị thiếp gì đó, có nàng là đủ rồi.”
Thật không? A Viên cười có chút thống khổ: “Ta về sau cũng không thể sinh con, chàng có biết không?”
- “Nàng nói cái gì?” Triển Ẩn cả kinh, thanh âm chợt đề cao.
A Viên nhìn hắn kinh ngạc, tiếp tục cười hỏi: “Triển Ẩn, có loại dược thảo tên là cây mận gai, chàng có biết ở đâu có?”
Sắc mặt Triển Ẩn chuyển trắng, hắn đang khẩn trương, hai bàn tay siết chặt
thành nắm đấm. Một tia hy vọng cuối cùng trong A Viên rốt cuộc cũng tan
thành mây khói. Hắn quả nhiên cái gì cũng biết, buồn cười là chính mình
còn muốn giúp hắn bào chữa, hy vọng hắn cũng không hay biết gì. Hóa ra
tất cả đều chỉ lừa gạt một mình nàng thôi.
Nàng cười đứng lên,
bình tĩnh nói: “Triển Ẩn, chàng muốn ta chết, cần gì phải phí nhiều tâm
tư như vậy, vì sao không cho ta một cái chết thống khoái? Tương tư xa,
phải tới năm tháng nào ta mới mất mạng?”
Triển Ẩn cả người chấn động, sắc mặt trắng bệch như tuyết.
Nàng từ từ thở dài một tiếng, thấp giọng nói: “Người Triển gia thật sự biết cách nhẫn nại, nhưng là, ta lại chờ không kịp.”
Trong lòng Triển Ẩn run lên, tiến lên từng bước bấu chặt lấy đầu vai nàng: “A Viên, nàng đã nghe được những gì?”
- “Đúng vậy, cái nên biết cũng đã biết, cái không nên biết cũng đã biết,
ta đều đã biết. Mộ Dung Lan Ẩn thật sự là người tốt, không để ý đến sự
an nguy của bản thân còn muốn mang ta rời đi, cùng với ta đến Yến quốc
song túc song phi. Hắn đối với ta thực sự là si tình, hắn sẽ không ghét
bỏ ta sao? Không chê ta ngu ngốc, nữ nhân tàn hoa bại liễu sao? Hắn thật sự quá si tình a.” A Viên ha ha cười, rưng rưng muốn khóc lại khóc
không ra nước mắt.
Nàng đều đã biết! Giờ khắc này, hắn cảm thấy
vô cùng sợ hãi. Sợ đến hoảng hốt, hỗn loạn kinh hoàng, trước ngực phát
đau, cổ họng như bị đè nghẹn, không biết nên nói như thế nào, nói cái
gì? Hắn thống khổ nhắm chặt hai mắt nói: “A Viên, nàng không cần nói như vậy, nàng nói như vậy chẳng khác nào lấy đao đâm vào tim ta, nàng có
biết không?”
- “Thật không, ngươi xem, trong lòng ta cũng cắm một cây đao này, ngươi xem!” A Viên đột nhiên đem vạt áo trước ngực xé ra,
da thịt trơn bóng dưới ánh nến trắng noãn như ngọc, trước ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt của nàng phát sáng đến dọa người, thẳng tắp nhìn
Triển Ẩn, nhìn người nàng đã từng muốn phó thác cả đời, đem nàng lừa gạt đến tuyệt lộ.
- “A Viên, nàng hãy nghe ta nói.” Triển Ẩn đau
lòng vô cùng, đem y phục của nàng che lại, Ngón tay chạm vào da thịt
nàng, lại do dự buông xuống. Lúc này, hắn tựa hồ không dám đụng vào
nàng.
A Viên cười cười: “Ta thay cha ta chịu tội có được không?
Cha ta thực có lỗi với một nhà ngươi, cho nên các ngươi muốn báo thù. Ta không oán hận ngươi, tuyệt không hận. Ta hận chính mình, hận mình quá
xuẩn ngốc, bởi vì biết có người thích mình, mà vui mừng hạnh phúc đến
quên cả trời đất. Trên đời này chắc chắn không có người thứ hai.”
- “A Viên, không phải như thế. Ta thực sự rất yêu nàng. Ta thật tình muốn cùng nàng.”
Nàng có chút si ngốc nhìn hắn, dung nhan tuấn mỹ ấm áp, mặc dù nằm ở bên
cạnh hắn vẫn thường mơ đến dung nhan của hắn, nghĩ đến cả đời sẽ mãi
không xa rời…
- “Ngươi diễn quá tốt. Khi ngươi cười rộ lên thực
sự rất đơn thuần. Mỗi lúc nói chuyện đều chân thành nhiệt tình. Ta đã
từng nghĩ cứ như thế gặp được một người đối với ta so với phụ hoàng còn
tốt hơn. Ta mỗi ngày đều âm thầm cảm thấy may mắn, cảm ơn ông trời