
ự hèn mọn và
yếu ớt trong nàng, chính lúc đó Triển Ẩn giống như một làn gió tươi mát
thổi qua lòng nàng, khiến cho nàng một lần nữa tìm thấy sự tự tin. Trên
đời này còn có một người vừa gặp nàng đã yêu, muốn cùng nàng gần nhau cả đời.
A Viên thở dài một tiếng, đứng dậy. Triển Ẩn, ngươi oán ta
đi, nếu ta không phải công chúa, nếu ta không gả cho người ta, ta nhất
định sẽ đáp ứng ngươi, đáng tiếc, chúng ta gặp nhau quá muộn. Có lẽ
ngươi sẽ quên ta, nhưng ta mãi mãi sẽ không quên ngươi, ngươi đã cứu ta, lại là người đầu tiên nói thích ta, người đầu tiên hôn nước mắt ta,
người đầu tiên…
Nàng dứt khoát đứng dậy, rất sợ chính mình do dự, mềm lòng. Một ý niệm đáng sợ không ngừng xoay quanh trong đầu liền bị
lý trí kiềm giữ lại, một khắc ý niệm đó xuất hiện nàng thật sự hoảng sợ. Nàng cư nhiên nghĩ đến từ nay về sau coi như Vân Tưởng chết đi, từ nay
về sau không cần gặp phụ hoàng, cùng Triển Ẩn cứ như vậy gần nhau. Nhưng là, lý trí không cho phép nàng làm ra loại chuyện hoang đường như thế.
Nàng đã sai một lần, không thể sai càng thêm sai. Tính mạng của Lan Ẩn
phụ thuộc vào nàng, nếu nàng chết, Lan Ẩn sẽ chôn cùng, nàng thất thân
đã thực có lỗi với hắn, cũng không thể lại hại hắn mất mạng. Mà phụ
hoàng, bởi vì nghĩ nàng chết mà đổ bệnh, nàng không thể bất hiếu với
người.
A Viên thay một bộ y phục nội thị, đi theo Triển Khả Khải
vào cung, lại thừa dịp đêm tối lẻn vào tẩm cung phụ hoàng. Dọc đường đi
nàng khẩn trương vô cùng, tim đập dồn dập, không biết gặp phụ hoàng rồi
sẽ nói cái gì, cái nào nên nói, cái nào không nên. Cũng không biết thái
độ của phụ hoàng đối với nàng đến tột cùng là vui mừng hay tức giận.
A Viên đứng ở hành lang ngoài điện, nhìn Triển Khả Khải bước vào tẩm
cung. Mùi hương thảo dược từ bên trong điện tràn ra, trong lòng A Viên
đau xót, cơ hồ muốn ngay lập tức xông vào.
Triển Khả Khải quỳ gối cách một tấm màn che, thấp giọng nói: “Thánh thượng, thần có chuyện
quan trọng muốn bẩm báo, thỉnh thánh thượng cho người lui ra.”
Hướng chính đế vén màn che, hữu khí vô lực ra lệnh: “Đều đi xuống đi.”
Trong điện chỉ còn Triển Khả Khải, hắn thấp giọng nói: “Thần tìm được công chúa rồi.”
Trong lòng hoàng đế tê rần, đau thương không nói gì.
Triển Khả Khải lại nói: “Công chúa không chết.”
Hoàng đế kinh hãi, vung màn che lên, để lộ ra một góc, vội hỏi: “Không chết?”
- “Đúng, hiện đang chờ ngoài cửa điện.”
Hoàng đế vội vàng chống đỡ thân thể từ trên giường bước xuống. Triển Khả Khải phủ phục trên mặt đất, giúp hắn mặc giày.
- “Thần tỉnh công chúa tiến vào.” Triển Khả Khải lui ra phía sau, đến gần ngoài cửa điện nhẹ nhàng hô một tiếng: “Thánh thượng triệu kiến.”
A Viên từ trong bóng tối bước ra, khẩn trương đến tay phát run. Chân của
nàng còn rất đau, giờ phút này cảm giác mỗi bước đi đều rất gian nan,
nàng bước lên từng bậc thang, tiến vào điện, tẩm cung an tĩnh vô cùng,
tiếng bước chân như dội vào trong tai.
Hướng chính đế cơ hồ không tin được, vươn tay lẩm bẩm nói: “A Viên, thật là con.”
A Viên tiến lên vài bước, một cái lảo đảo bổ nhào vào trong lòng phụ thân.
Hoàng đế vô cùng vui mừng, dang rộng cánh tay đón nữ nhi vào lòng. A Viên ghé vào ngực phụ hoàng khóc nức nở.
Hướng chính đế vuốt ve đầu nàng, thở dài: “Phụ hoàng đã vài chục năm rồi chưa từng đau lòng đến vậy.”
A Viên khóc càng lợi hại hơn, nức nở: “Đều là nữ nhi tùy hứng, nữ nhi bất hiếu.”
- “Con trở về là tốt rồi. Ai. Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày nay ở nơi nào?”
A Viên ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Triển Khả Khải. Có chút không yên nói:
“Nhi thần sau khi rơi xuống sông được nghĩa tử của Triển thúc thúc cứu,
bởi vì, bởi vì chân bị thương, cho nên không thể sớm hồi cung, ở trong
nhà Triển thúc thúc chậm trễ ba ngày. Ít nhiều đều nhờ nghĩa tử Triển
thúc thúc chiếu cố.”
Hướng chính đế nhìn Triển Khả Khải nói:
“Triển khanh, lúc này đây, trẫm thật muốn thưởng hậu cho khanh và nghĩa
tử của khanh. Khanh nghĩ muốn cái gì.”
Triển Khả Khải đột nhiên
quỳ sụp xuống, dập đầu nói: “Vi thần không dám, vi thần chỉ cầu hoàng
thượng khai ân, tha cho khuyển tử tội chết. Vi thần nguyện thay nó chịu
tội.”
A Viên kinh hoảng kêu lên: “Triển thúc thúc, thúc nói cái
gì?” Trăm ngàn lần đừng nói ra, tâm của nàng treo lơ lửng, chẳng lẽ hắn
nhìn không ra ý tứ của nàng sao?
Hướng chính đế cau mày hỏi: “Vì sao?”
A Viên vội vàng đưa mắt ra hiệu với Triển Khả Khải, Nhưng là Triển Khả
Khải xem như không nhìn thấy, lập tức nói: “Khuyển tử Triển Ẩn không
biết thân phận công chúa, đã làm bẩn công chúa.”
Thân thể A Viên
mềm nhũn, suýt nữa ngất đi. Nàng không nghĩ tới Triển Khả Khả sẽ nói ra
việc này, nàng nếu đã nguyện ý coi như mọi chuyện chưa từng phát sinh,
vì sao hắn nhất định phải nói ra, là đối với hoàng đế trung trinh sao?
Trung trinh đến ngay cả tính mạng của khuyển tử cũng không để ý? Nhưng
là hắn rõ ràng còn nói muốn thay Triển Ẩn gánh vác tử tội. A Viên không
dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Hướng chính đế. Trong điện chỉ còn tiếng
Triển Khả Khải dập đầu.
A Viên lập tức quỳ gối, khóc nói: “Phụ
hoàng, đều